Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 229: Bẻ Gãy Nghiền Nát

Chương 229: Bẻ Gãy Nghiền Nát

=== oOo ===


Bên Động Quốc càng thêm không chịu nổi.

Toàn bộ thi thể trên chiến trường có tám phần trở lên đều là của quân Động, nhân số đầu hàng lần này có gần năm mươi vạn.

Dương Mộc đứng ở trên thành lầu, nhìn binh sĩ quân Thương đang lần lượt áp giải tù binh, vô cùng cảm khái.

Phải biết, trận chiến Trường Bình của Tần Triệu trong lịch sử cũng chỉ có bốn mươi mấy vạn người đầu hàng mà thôi.

Thế giới này tuy rằng khá lạc hậu về phương diện quân sự, thế nhưng bởi vì lãnh thổ rộng lớn và dân cư đông đúc, cho nên quy mô chiến tranh không nhỏ hơn so với Trung Quốc cổ đại.

Đương nhiên, điều này cũng không nói loại quy mô chiến tranh này rất bình thường.

Đại hỗn chiến giữa bảy mươi vạn đại quân, chuyện này cũng có thể tính là một trận đại chiến đáng chú ý trong toàn bộ các nước của Vương triều Đại Lễ, ngay cả cuộc chiến Tấn Ngụy cũng là mở ra mấy chiến trường, đều đang chậm rãi giằng co mà không hề cứng đối cứng như vậy.

Trải qua một phen xử lý, vết thương trên vai của Diệu Hi đã được băng bó cẩn thận. Nàng đi tới bên người Dương Mộc, đắc ý nhíu mày.

Yêu nghiệt, bị thương mà vẫn hả hê như thế.

Dương Mộc có chút không biết nói gì. Từ khi thu Diệu Hi vào hậu cung, lúc đầu nàng vẫn đang thu liễm, có lẽ là sợ hãi Trường Xuân Công.

Thế nhưng dần dần, khi nàng thích ứng được với tính khí của Dương Mộc, phát hiện cũng không có đáng sợ như vậy, dần dà cũng chậm rãi khôi phục một chút tính cách vốn có.

Giống như bây giờ, khi người khác không chú ý liền biến thành dáng dấp của một yêu nữ.

Theo mặt trời lặn, công việc thu thập chiến trường cũng dần kết thúc.

Số lượng tù binh khổng lồ như vậy, dù quân Thương có thể áp giải trông giữ, nhưng về lương thảo cũng là một vấn đề lớn.

Ngoại trừ lương thảo thu được từ Động Quốc có thể giải được khẩn cấp trước mắt, thì cũng chỉ có nghĩ đến biện pháp cướp giật.

Cho nên mười mấy ngày sau, quân đoàn Thanh Long và Bạch Hổ chia ra làm hai đường xuất kích, từ hai phía Tây và Tây Bắc, một đường công thành rút trại, đánh vào bên trong Động Quốc.

Toàn bộ đất đã mất của Quận Nhạc Nguyên đều được thu hồi, mấy thành trì phòng thủ yếu kém của Động Quốc cũng liên tiếp bị công phá.

Bẻ gãy nghiền nát!

Điều này làm cho binh sĩ hai quân đoàn đều có một loại ảo giác, từ khi tứ đại quân đoàn thành lập đến nay, chưa bao giờ có lần công thành rút trại nào có thể như lần này, liên tiếp công chiếm được hơn trăm tòa thành trì, mà lại không gặp phải bất cứ một sự chống cự nào.

Tất cả đều quá thuận lợi!

Sau khi Động Quốc đánh mất quân chủ lực, dưới khí giới công thành mạnh mẽ của hai đại quân đoàn, thì dù cho quan địa phương có tổ chức nhân thủ chống lại cũng không kiên trì được bao lâu.

Thành thì không thủ được, giao chiến thì không đánh lại, thật vất vả mới tổ chức được vạn binh sĩ nhưng khi đối mặt với đội kỵ binh, thì mới xung phong đã bị đánh tan thành từng mảnh.

Dần dần, quan viên và tướng lĩnh của Động Quốc chỉ cần có chút đầu óc đều hiểu rõ một đạo lý —— Sáu mươi vạn đại quân quanh năm trấn thủ biên cương đều thất bại thì mấy huyện binh và phủ binh luôn an nhàn có thể làm được gì?

Người ở bên ngoài nhìn vào thì thấy tốc độ này có thể gọi là thần tốc.

Thế nhưng, Dương Mộc đứng ở thành Nhạc Nguyên lại cảm thấy có chút chậm.

Một mực tấn công mạnh mẽ, chỉ là tiểu thừa.

Vương giả chi sư, cần có phong phạm của vương giả chi sư.

Vì thế hắn hạ một đạo ý chỉ, trên đường công thành, chỉ cần là mở thành đầu hàng thì sẽ bỏ qua.

Còn nếu như có người chống cự, sau khi công thành thì quân coi giữ, tướng sĩ và quan chức trong thành sẽ bị giết không cần luận tội, kể cả gia quyến cũng bị nhổ cỏ tận gốc.

Sau khi ý chỉ truyền xuống, tốc độ công thành của hai đại quân đoàn quả nhiên nhanh hơn rất nhiều

Cơ hồ có thể nói như là vùng đất bằng phẳng, như vào chỗ không người.

Đặc biệt là sau khi xử tử quan chức và tướng sĩ của mấy tòa thành trì, sau đó đã không còn gặp phải bất kỳ sự chống cự nào nữa. Liên tiếp mười mấy tòa thành trì, nếu không phải là trực tiếp mở thành đầu hàng thì là trong thành xảy ra nội loạn. Chỉ cần đại quân vừa đến, căn bản không cần tốn chút sức lực nào liền dễ dàng công phá thành.

Lúc này, triều đình Động Quốc cũng đã loạn thành một bầy.

Trong triều, sắc mặt Thái Tử Cơ Hạo Không âm trầm, trong tay còn cầm một thanh kiếm.

Có thể nhìn thấy, trên mũi kiếm còn có dòng máu đỏ tươi đang chảy xuống, toàn bộ cung điện đều tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.

Một đám đại thần đứng ở hai bên, sắc mặt cũng tối tăm, không nói lời nào.

Bởi vì vừa lúc nãy, Thái tử Cơ Hạo Không đã tự tay giết mấy đại thần chỉ trích hắn, trong đó còn bao gồm một người cậu ruột.

Ngay cả cậu đều có thể một kiếm giết chết, còn có ai là không thể giết?

Cho dù các đại thần có oán hận đến đâu, cũng không dám hé răng.

Trong lúc này, quan hệ quân thần tựa hồ đã đóng băng.

- Nói chuyện đi! Tại sao đều không nói lời nào? Vừa nãy là ai chỉ vào bổn cung, hô to mắng to?

Hai mắt Thái Tử Cơ Hạo Không đỏ sậm, nâng kiếm lên chỉ.

Quần thần câm như hến.

- Quả là một đám trung thần thức thời. Bây giờ tiền tuyến thất bại, tất cả đều đến chỉ trích bổn cung? Lúc trước là ai nói Thương Quốc đang gây nên uy hiếp, khuyên bổn cung phái đại quân tập kích.

Thái Tử Cơ Hạo Không gần như điên cuồng, chỉ vào một đại thần nói:

- Trung Quốc Công, Lưu gia các người đời đời đều được hoàng tộc ta kính trọng, ngươi cũng đã mười mấy năm cáo ốm không vào triều, sao hôm nay lại có hứng thú bò lên từ trên giường bệnh?

- Còn có ngươi, Trấn quốc Tướng quân. Quân đội địa phương các nơi từ trước đến giờ đều do ngươi chưởng quản, bây giờ thuộc hạ của ngươi từng người đều bỏ thành mà hàng, ngươi có cảm tưởng gì?

- Còn có mấy người tuyên bố muốn bổn cung tạ tội, tại sao các ngươi đều không lên tiếng?

- Hừ! Quân đội Thương Quốc đáng sợ, bảo kiếm trên tay Cơ Hạo Không ta lẽ nào không sắc bén sao?

Một trận mắng to điên cuồng, có lẽ là do bảo kiếm quá nặng, Cơ Hạo Không đặt kiếm ở trên sàn, hít vào một hơi, suy sụp tự giễu:

- Ha ha ha… Tổ tiên chính là vương thất của Đại Lễ, được phong Động Quốc, một nơi nhỏ bé qua mấy trăm năm vượt mọi chông gai mới có thành tựu như ngày hôm nay, giờ lại bị bổn cung chôn vùi. Ha ha ha ha...

Phía dưới, một đám thần tử mắt lạnh nhìn Cơ Hạo Không, không nói một lời.

- Thái Tử, còn muốn tiếp tục hồ nháo sao?

Một giọng nói già nua truyền đến từ một bên đại điện, Hoàng đế Động Quốc được một thái giám nâng đỡ, chậm rãi đi ra.

- Phụ hoàng?

Cơ Hạo Không nỉ non một tiếng, nghiêng đầu qua.

- Ài… Ngươi nhìn đi, ngươi đã làm cho Động Quốc thành cái dạng gì rồi? Ài…

Hoàng Đế Động Quốc thở dài một hơi:

- Phụ hoàng đã già, vốn cho rằng khi giao quốc sự cho ngươi thì có thể quản lý tốt. Chờ sau khi trẫm trăm tuổi, ngươi muốn làm gì thì làm. Nhưng mà… nhưng mà ngươi xem cục diện hiện tại, Động Quốc ta lập quốc hơn bốn trăm năm, giờ lại phải vong ở trong tay trẫm.

Cơ Hạo Không ngập ngừng một hồi, cuối cùng không có lên tiếng.

- Thương Quốc đang không ngừng cường đại, trận chiến với Động Quốc sớm muộn cũng không tránh khỏi, trẫm không trách ngươi khơi mào chiến tranh.

Động Hoàng lắc lắc đầu, hốc mắt ướt át, nói:

- Thế nhưng, con trai của ta, nếu đã làm thì nên gánh lấy trách nhiệm.

- Phụ hoàng, ngài… có ý gì?

Cơ Hạo Không nghe ra một chút ý tứ khác.

- Trẫm hỏi ngươi, sứ thần phái đi cầu hòa với Thương Quốc, có tin tức chưa?

Hoàng đế Động Quốc hỏi.

Cơ Hạo Không lắc đầu một cái, nói:

- Nhi thần đã phái ra ba đợt sứ thần, đều bặt vô âm tín.

- Ngươi còn nhớ ở trước khi đại chiến, Hoàng đế Thương Quốc đã chiếu cáo thiên hạ ra sao không?

Hoàng đế Động Quốc hỏi.

Yết hầu Cơ Hạo Không chuyển động một chút, không nói gì.

Ngày đó, Hoàng đế Thương Quốc đã từng thả lời, Thái tử Động Quốc một ngày còn chưa đền tội thì ngày đó Thương Quốc sẽ không bỏ qua, hai nước chắc chắn sẽ không chết không ngừng.

Lẽ nào, thật muốn như vậy?


Bạn cần đăng nhập để bình luận