Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 481: Phản Ứng Của Thế Tộc

Chương 481: Phản Ứng Của Thế Tộc

=== oOo ===


Cuối cùng, Nguyễn Thải Nhị vẫn không thể nào thuyết phục được Ninh Vương.

Nguyên nhân lớn nhất trong đó chính là, cho dù là Ninh Vương cũng không biết làm như vậy có bước theo vết xe đổ của Sở Quốc hay không.

Bởi vì hiện nay đại thế còn chưa rõ ràng, trước khi Thương Quốc chưa biểu hiện ra đủ tham vọng, các quốc gia rất có thể sẽ vui mừng khi thấy Nguyễn Quốc và Thương Quốc đại chiến, từ đó tiêu hao lực lượng lẫn nhau.

Vết xe đổ của Sở Quốc làm cho Ninh Vương rất bất an.

Một nguyên nhân khác chính là ở phần biên giới gần Thương Quốc, thế lực của Ninh Vương là lớn nhất. Nói cách khác, một khi khai chiến cùng Thương Quốc, kẻ đứng mũi chịu sào chính là thế lực của Ninh Vương hắn.

Cho nên, bất luận là từ phía quốc gia hay là từ lợi ích cá nhân, hắn đều sẽ không đồng ý.

Đương nhiên, giống như lời Nguyễn Thải Nhị nói, Ninh Vương là một người có lối suy nghĩ xa nhất trong cả tam vương.

Cho nên, sau khi suy nghĩ kỹ hắn vẫn quyết định âm thầm chuẩn bị chiến tranh, liên minh cùng với những nước khác, thậm chí là phái sứ giả đi tới Vân Quốc và Mãng Quốc đưa ra lời cảnh cáo.

Đợi cho tới tháng mười, Sở Quốc bị bao vây ba mặt, thành trì không ngừng bị xâm chiếm.

Trong ba quốc gia Thương, Mãng và Vân, nước chiếm lĩnh thành trì tối đa lại là Mãng Quốc.

Chỉ riêng thành trì đã có tổng cộng hơn ba trăm!

Sở Quốc nhanh chóng rơi vào tay giặc, chấn động thiên hạ.

Sau khi mất đi tiên cơ, Sở Quốc mệt mỏi, thậm chí không vội điều binh khiển tướng, phá tường đông lấp tường tây, căn bản không kịp canh phòng nghiêm ngặt liều chết trấn thủ.

Thế gia quý tộc Sở Quốc cũng đã hoàn toàn hoảng sợ.

Số phận của các đại gia tộc gắn liền với số phận của Sở Quốc.

Sở Quốc hưng thịnh thì bọn họ tất nhiên cũng nước lên thì thuyền lên, đứng sừng sững ở trên đỉnh, tựa như con đỉa nằm sấp ở trên thân của tất cả dân chúng Sở Quốc, không ngừng hấp thụ máu tươi, không ngừng sinh sôi nảy nở lớn mạnh.

Sở Quốc suy yếu cũng không liên quan quá lớn đến bọn họ, tối đa là kiếm ít một chút, cũng sẽ không ảnh hưởng tới địa vị xã hội của bọn họ.

Hưng thịnh thì dân chúng khổ.

Suy yếu thì dân chúng cũng khổ.

Các thế gia quý tộc vẫn có thể sống tốt.

Nhưng một khi Sở Quốc bị diệt, bọn họ sẽ gặp tai ương.

May mắn thì bán đứng quốc gia, tránh dữ tìm lành, vẫn có thể nhặt về một mạng để sống tạm, thành viên quan trọng trong gia tộc đều sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Nếu xui xẻo sẽ bị xét nhà diệt tộc, bất kể thế nào cũng không thể trốn thoát được.

Tâm tư của thế gia quý tộc Sở Quốc lập tức dao động.

Sau khi Sở Quốc diệt vong, gia tộc của mình nên tự xử thế nào?

Không ít thế gia đều ngầm chuyển tài sản và con cháu nòng cốt trong gia tộc tới nước khác.

Trong đó, quý hiếm nhất chính là Thương Quốc.

Bởi vì, chỉ cần là thế gia đại tộc Sở Quốc đều không ngoại lệ, đều có đội buôn trong tay, trong nhà có nhiều Đại Thương tệ, chúng vận chuyển đi còn thuận tiện hơn vàng bạc tài bảo, lại không cần lo bị giảm giá trị, trong quá trình chuyển từ Sở Quốc tới Thương Quốc sẽ vô cùng an toàn.

Một điều nữa chính là Thương Quốc là nơi phồn hoa và ổn định nhất thiên hạ hiện nay, chuyển tài sản và con cháu đời sau đến Thương Quốc sẽ càng khiến người ta yên tâm hơn.

Hiện thực chính là như vậy! Thương Quốc trắng trợn xâm lược Sở Quốc, vương tôn quý tộc Sở Quốc lại nghĩ mọi cách chuyển tài sản và tính mạng gia đình mình tới Thương Quốc.

Ở trong hệ thống văn hóa Thương Quốc bây giờ, cái này gọi là bán nước.

Nhưng ở trong hệ thống giá trị của Sở Quốc, điều này giống như một loại thái độ bình thường.

Dân chúng bình thường thấy xấu hổ, nhưng không thể tránh được.

Hoàng tộc cùng với quý tộc khác đều làm hoạt động tương tự, không ai có tư cách chỉ trích ai.

Cho dù là Hoàng đế Hùng Vũ cũng không thể tránh được điều này.

Hắn đã không ôm hy vọng gì với Sở Quốc nữa.

Trong thời loạn thế, các nước tranh hùng, diệt quốc đã là chuyện bình thường, không có một chân lý nào viết Sở Quốc không thể bị diệt.

Mấy năm qua, nội tình của Sở Quốc gần như bị đào sạch, lại thêm bước chân mở rộng lãnh thổ quá lớn nên căn cơ bất ổn, tòa nhà nghiêng đã là chuyện có thể đoán trước.

Bây giờ, mỗi ngày hắn đều sống trong kinh hãi run sợ, suy nghĩ tới trước đây mình vì vị trí Thái tử mà trong tối ngoài sáng tranh đấu cùng các huynh đệ, tranh giành đến đầu rách máu chảy. Bây giờ thì hay rồi, vừa tiếp nhận lại là một cục diện rối rắm, Đại Sở tồn tại mấy trăm năm sẽ lập tức mất trong tay của hắn.

Hối hận không thôi!

Ngoại trừ hối hận, vẫn là hối hận.

Hùng Vũ có thể cảm giác được rõ ràng, lúc nghị sự mỗi ngày, các đại thần trong triều viện cớ ốm không đến càng lúc càng nhiều, những người vào triều còn lại đều nhăn mặt nhíu mày, không lấy ra được cách ứng phó nào hữu hiệu.

Chỉ có một mình Khuất Đan mỗi ngày vẫn quần áo gọn gàng sạch sẽ, tận tâm tận lực sắp xếp tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong triều, tuy thường có vẻ lo lắng buồn phiền, nhưng vẫn trung thành và tận tâm với Sở Quốc, trung thành và tận tâm với Hoàng đế hắn.

Đúng là trung thần!

Trung thần tốt!

Có câu hoạn nạn thấy chân tình, Sở Quốc gặp đại nạn này, chỉ có một mình Khuất Đan là bỏ hết cả gia tài, không để ý tới an nguy trong nhà, cẩn thận xông lên tuyến đầu phấn đấu vì sự tồn vong của Đại Sở mà tự chặn đường lui của mình, tận trung với cương vị công tác, đây là tinh thần gì?

Hùng Vũ cảm thấy bản thân mình là một Hoàng đế cũng không cô đơn.

Vì vậy, trong một khoảng thời gian dài sau đó, Hùng Vũ đã xem Khuất Đan thành người duy nhất có thể tín nhiệm, bất cứ việc gì cũng phải bàn bạc.

Cứ vậy, người ở bên ngoài thấy quân thần hai người giống như đang sưởi ấm cho nhau vậy.

Tháng mười một, liên quân Thương Thiệu đã đánh tới Hoàng Đô của Sở Quốc.

Thú vị chính là, liên quân Thương Thiệu một đường đánh chiếm từng thành trì, nhờ vào quân kỷ tốt nên không hề cướp phá đối với những thành trì đã chiếm lĩnh, đồng thời nhanh chóng ban bố lệnh chiêu an, làm cho gần như phần lớn dân chúng đều không có bao nhiêu tâm lý chống lại liên quân Thương Thiệu.

Trái lại, bọn họ một đường xuôi về phía nam đã chiêu an không ít lưu dân và nông dân khởi nghĩa, bao gồm một vài kẻ vì bất đắc dĩ phải vào rừng làm cướp, làm thổ phỉ, tổ chức một đạo nghĩa quân riêng.

Bọn họ lại giống như lăn quả cầu quyết, càng lăn càng lớn, khi đến gần Sở Thành thì số lượng người đã đạt tới ba mươi vạn!

Mà sở dĩ là nghĩa quân cũng bởi vì trong nhiều năm lịch sử chinh chiến, nghĩa quân được xây dựng ở dưới quyền của Thương Quốc đều có tiếng, hễ là dân chúng địa phương chủ động nương nhờ, sau khi giành chiến thắng đều sẽ nhật được đãi ngộ tốt hơn, lúc luận công khen thưởng, tệ nhất cũng có thể mưu cầu công việc ở quan phủ địa phương, hoặc là thành tước dân.

Trước kia, bất luận là chinh phạt Trịnh Quốc, Động Quốc hoặc là Thịnh Quốc, cũng đều chứng minh rất tốt, được lưu truyền bàn tán xôn xao trong dân gian.

Cho nên, đánh ra cờ hiệu nghĩa quân càng có thể tập trung lòng người, một vài dân chúng nghe nói quân Thương đang chiêu mộ dân chúng làm nghĩa quân thì đều mừng rỡ, coi đây là một cơ hội thăng chức rất nhanh, nên vô cùng tích cực.

Mà thân hào quý tộc địa phương cũng bị quân Thương vào thành đánh ngã, mang đi một phần lương thực và một phần vật tư có thể dùng được cho quân đội, phần lớn đều phân cho dân chúng địa phương nhằm thu mua lòng người.

Vì vậy, điều này đã hình thành một hiện tượng rất thú vị, hễ là thành trì do Thương Quốc đánh chiếm, quân đoàn Thanh Long chỉ cần phái ra số ít quân đóng giữ, chiêu mộ thêm một ít dân chúng cùng khổ tầng thấp nhất và nông dân khởi nghĩa địa phương, trao tặng chức quan cho những vị đầu lĩnh kia, đồng thời dùng công văn hứa hẹn một ít lợi ích, ví dụ như tước vị và chức quan các loại, vì thế trên cơ bản đã ổn định.


Bạn cần đăng nhập để bình luận