Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 114: Nghĩa Quân

Chương 114: Nghĩa Quân

=== oOo ===


Dương Mộc nhìn lướt qua đội ngũ trầm lắng ở phía dưới, trong lòng rất rõ ràng. Trong thời gian ngắn giết mười mấy tướng lĩnh đã làm bọn họ sợ hãi, đây là thời điểm cấp một quả táo.

Đầu tiên hắn nhìn về phía ba tên tội tướng, nói:

- Ba người các ngươi trở lại thu dọn một phen, sau đó thăng chức làm thống lĩnh nghĩa quân.

- Nghĩa quân?

Ba người hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên đối với cái danh từ mới này rất xa lạ.

- Hoàng thất Trịnh Quốc bất nghĩa, nô dịch dân chúng, trẫm thuận theo ý trời thảo phạt bất nghĩa. Bọn ngươi nếu đã đồng ý quy thuận thì nên vì mình mà chiến, hiệp trợ lật đổ Trịnh Quốc, giải cứu bách tính Trịnh Quốc đang ở bên trong dầu sôi lửa bỏng.

Vì mình mà chiến, giải cứu bách tính Trịnh Quốc đang trong thế nước sôi lửa bỏng.

Ba người Cố Phong Nam, Cốc Ích và Dương Hồng sau khi nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên.

Từ xưa tới nay lý do thì đều có nhiều, tuy nói hai nước Trịnh Thương đều là tiểu quốc, nhiều lúc phân tranh nơi biên cảnh cũng chẳng thèm kiếm cớ. Thế nhưng ở đây chỉ giới hạn là quân đội hai nước giao chiến, bây giờ Thương Quốc còn tiến hành hợp nhất cả binh sĩ Trịnh Quốc, như vậy nhất định phải có một lý do hợp lý để bọn họ tự thuyết phục mình.

Vì mình mà chiến, cứu giúp hương thân phụ lão đang dầu sôi lửa bỏng, đây chính là một cái lý do vô cùng tốt.

- Bệ hạ đại nghĩa! Chúng thần tuân chỉ ——

Ba người vội vã quỳ hành lễ, tiếp nhận sắc phong thống lĩnh nghĩa quân.

Dương Mộc lại nhìn một vạn năm nghìn tên hàng tốt trên giáo trường một chút, nói:

- Hoàng thất Trịnh Quốc bất nghĩa, tùy ý bóc lột dân chúng, coi mạng người như cỏ rác! Trẫm tuân theo ý trời thảo phạt bất nghĩa, giải cứu lê dân đang dầu sôi lửa bỏng, bọn ngươi có quy thuận hay không.

- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ——

- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ——

- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ——

Một vạn năm ngàn tên hàng tốt đồng thời quỳ lạy. Bọn họ không biết nên trả lời như thế nào, thế nhưng khẩu hiệu vạn tuế này là chuẩn không sai. Ban đầu chỉ có thanh âm của dăm ba người, sau đó trên giáo trường nhất thời vang lên những thanh âm đồng nhất.

Dương Mộc giơ tay ra hiệu ngừng lại, sau đó nói:

- Các vị tướng sĩ, trẫm ở đây hứa hẹn, sẽ cho các ngươi hưởng đãi ngộ giống như tướng sĩ của Thương Quốc, người lập công đều sẽ được phong tước. Sau khi công phá Trịnh Quốc và trục xuất quý tộc, toàn bộ ruộng đất đều phân cho bình dân bách tính các người, miễn trừ thuế nhân, tất cả tướng sĩ đều sẽ được ban tặng ruộng đất.

Nhất thời, toàn bộ hàng tốt đều chấn kinh.

Trục xuất quý tộc, miễn trừ thuế nhân, phân đều ruộng đất? Còn có thể hưởng thụ chế độ công huân tước, có cơ hội phong tước?

Đây không phải là trải qua cuộc sống của dân chúng Thương Quốc, thậm chí so với cuộc sống mà dân chúng Thương Quốc trải qua còn tốt hơn. Bởi vì ở Thương Quốc, môn phiệt và quý tộc vẫn còn tồn tại, ngay cả mỗi làng đều còn có địa chủ, bọn họ chiếm cứ phần lớn đất ruộng, ruộng đất dân chúng Thương Quốc được phân chỉ là đất thu được sau khi thanh tra tịch thu của quý tộc, ngoài ra còn có một ít là đất hoang mới khai khẩn.

Trong lúc nhất thời, tất cả một vạn năm ngàn binh sĩ đều không bình tĩnh nổi. Nông dân là một quần thể dễ dàng thỏa mãn nhất trên thế giới, khát vọng đối với ruộng đất hầu như vượt qua cả sinh mệnh. Bởi vì một khi có ruộng đất mới có thể thay đổi toàn bộ gia đình, thậm chí là vận mệnh gia tộc. Hơn nữa có cơ hội phong tước, quả thực giống như một cái búa lớn gõ từng cái lên trái tim bọn họ.

Về phần lời nói của Dương Mộc có mấy phần có thể tin, tất cả mọi người đều không nghi ngờ chút nào. Ở trong lòng mọi người, Hoàng Đế kim khẩu ngọc khai, có thể nói là một ngụm nước bọt một cái hố. Hơn nữa Thương Quốc từ lâu đã thi hành chính lệnh, khiến trong lòng mọi người không có bất kỳ ý hoài nghi nào.

- Thảo phạt bất nghĩa, giải cứu bách tính, phân đều ruộng đất, khinh dao bạc phú.

Lúc này, Cố Phong Nam hô to.

- Thảo phạt bất nghĩa, giải cứu bách tính, phân đều ruộng đất, khinh dao bạc phú ——

- Thảo phạt bất nghĩa, giải cứu bách tính, phân đều ruộng đất, khinh dao bạc phú ——

- Thảo phạt bất nghĩa, giải cứu bách tính, phân đều ruộng đất, khinh dao bạc phú ——

Trên giáo trường, bầu không khí lập tức bị đốt cháy, một câu khẩu hiệu giống như tẩy não vậy, chậm rãi đã biến thành tín niệm trong lòng đám binh sĩ. Mặc dù ở đây nhận thức về thân phận tạm thời còn không chuyển biến, thế nhưng đối với mục tiêu phạt Trịnh mục đã không còn bất kỳ dao động. Bởi vì trận này đã không phải vì Thương Quốc mà đánh, mà là vì mình, vì người nhà và hương thân phụ lão.

Ngay tại thời điểm tất cả mọi người đều đang nhiệt huyết sôi trào, từ bên trong đại doanh mang ra một thùng cơm thơm ngát, còn có một chút thức ăn dầu mỡ. Hơi nóng tỏa ra như sương mù, hương vị bay khắp toàn bộ thao trường.

Đây là...

Tất cả hàng tốt đều không khống chế được hầu kết của chính mình, miệng lớn nuốt nước miếng.

Đừng nói hai tháng này, dù là trước đây khi không làm tù binh, quanh năm suốt tháng đều không được một lần thức ăn mặn, rất nhiều món ăn dân dã trên núi đều sắp tuyệt tích.

Đám sĩ tốt đều biết, bữa cơm canh này là dành cho bọn họ...

Khi những đầu bếp kia và binh sĩ Thanh Long quân đưa cơm nước đến trước mặt bọn họ, giao đến trên tay từng người, rất nhiều người đã khóc, một bên khóc một bên ăn như hổ đói.

Vào lúc này, Dương Mộc đương nhiên sẽ không ngồi ở trên đài nhìn những hàng tốt này ăn cơm, mà đi thương nghị với Khổng Thượng Hiền và Vệ Trung Toàn xem nên xử trí nhóm người này như thế nào.

Cái gọi là xử trí, chính là vấn đề biên chế của nghĩa quân.

Một vạn năm ngàn binh sĩ, đây không phải là một lực lượng nhỏ. Một khi cầm lấy vũ khí là có thể tương đương với bất cứ quân đoàn nào trong bốn đại quân đoàn.

- Bệ hạ, lão thần cho rằng những người này có thể đánh tan, sau đó giao do tứ đại quân đoàn cai quản.

Vệ Trung Toàn đề nghị

- Điểm này vi thần có quan điểm khác với Vệ tướng quân. Những hàng tốt này tuy rằng được sắp xếp làm nghĩa quân, thế nhưng tướng lĩnh cũng không có thay đổi bao nhiêu, một khi trong đó có mấy người phản loạn, sẽ có khả năng gây họa tới các đại quân đoàn.

Khổng Thượng Hiền biểu đạt sầu lo của chính mình, ngừng một chút rồi nói:

- Không bằng Bệ Hạ phái đến một phần tướng lĩnh cơ sở, xếp vào bên trong nghĩa quân, thống nhất chỉ huy?

- Không thể, đây là đại quân một vạn năm ngàn người, dù chỉ là Bách phu trưởng cũng đã là một trăm năm mươi người. Bốn đại quân đoàn bởi vì tăng cường quân bị, tướng lĩnh vốn đã khan hiếm, bây giờ lại muốn chọn lựa ra một nhóm quan tướng cơ sở là rất khó khăn. Huống hồ một khi thay tướng lĩnh cơ sở, rất có khả năng sẽ khiến bọn họ bất mãn, gây ra kích động ở trong đội ngũ.

Vệ Trung Toàn nói.

- Ái khanh nói đúng.

Dương Mộc gật gật đầu, rất tán thành phương pháp này, sau đó nói:

- Ái khanh mang binh mấy chục năm, có thượng sách gì không?

- Ngô... Bệ Hạ có thể đã quên, ngoài một vạn năm ngàn tên hàng tốt này còn có một số dân chúng của hai thành Vọng Phong, Giang Thuận. Tuy rằng sau đó chúng ta đã phóng thích một nhóm, thế nhưng vẫn còn số ít quân chính quy chưa được phóng thích. Lão thần cảm thấy trước tiên có thể lôi kéo bọn họ, sau đó đem phương pháp của lão thần và Khổng đại nhân kết hợp lại, ở bên trong nghĩa quân sắp xếp vào một phần tướng lĩnh cao cấp, đồng thời triệu tập tướng lĩnh cơ sở vốn có, uy hiếp lợi dụ, cổ vũ bọn họ giám sát lẫn nhau.

Dương Mộc rất tán thành, đề nghị này của Vệ Trung Toàn rất giống với phong cách hành sự của hắn. Muốn kiếm về tay thì trước phải cho đi, chỉ có ân uy cùng thi hành, dùng lợi ích và uy hiếp để ngăn chặn lòng người phản kháng, đây mới là biện pháp ổn thỏa nhất để khống chế lòng người.

Dương Mộc lại hỏi:

- Chỉ là lợi ích mà thôi, đơn giản chính là quan tước và tiền bạc, những thứ này trẫm đều có thể đồng ý cho bọn họ, nhưng làm sao để uy hiếp?

- Giết!

Ở bên cạnh, Khổng Thượng Hiền lên tiếng:

- Bệ Hạ có thể hạ chiếu cáo, nếu như có người phản loạn, chờ sau khi công hãm Trịnh Quốc sẽ tru di tam tộc, lăng trì xử tử.

Xuy ——




Bạn cần đăng nhập để bình luận