Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 548

Chương 548

=== oOo ===


________________
Chỉ có Tôn Thúc Ngang ở bên cạnh, trong lòng càng lúc càng hồi hộp.
Đúng rồi, chiến sự ở biên cương đối với Nguyễn Quốc là rất quan trọng, đáng giá phải ra sứ thần đi đàm phán, thế nhưng tiết tấu của Thương Quốc cũng không hề thay đổi. Đối với Thương Quốc đang nắm giữ ưu thế mà nói, đúng là không cần đàm phán gì hết, nói là một chuyện nhỏ cũng đúng thôi.
Trước chiến tranh, liên minh sáu nước cùng nhau phạt Thương, vào lúc ấy nếu như muốn nói chuyện cùng Thương Quốc, thì vẫn còn có thể.
Cho tới hiện giờ, Thương Quốc đã chiếm hết ưu thế, không còn muốn thương nghị.
Nghĩ tới đây, Tôn Thúc Ngang chắp tay, nói rằng:
- Việc liên quan đến bang giao hai nước Nguyễn Thương, Thừa Tướng đại nhân cảm thấy đây là việc nhỏ?
Lời này, trực tiếp để hai người Tằng Thập Tam và Nghiêm Chính sững sờ, có điều rất nhanh phản ứng lại.
Tằng Thập Tam nói:
- Nguyễn Quốc đã sớm tuyên chiến đối với Thương Quốc ta, tiến hành xâm lấn biên cảnh Đại Thương ta, còn nói gì tới bang giao? Hôm nay Tằng mỗ lấy chức danh Thừa Tướng đến đây trao đổi cùng hai vị, đã là cực kỳ nể tình rồi.
Tôn Thúc Ngang lúng túng, không nói gì nữa.
Ngôn từ của Tằng Thập Tam quá sắc bén, nếu như hắn tiếp tục xoắn xuýt ở vấn đề này, sớm muộn cũng sẽ phá hư bầu không khí, e rằng tiếp theo bọn họ sẽ phải dẹp đường về nước.
Chiến thuật kéo dài thời gian, sẽ hoàn toàn thất bại.
Lúc này, Nguyễn Phụ Đoan lại lên tiếng nói thẳng:
- Chuyện này bản vương đến đây, chính là đại diện cho Nguyễn Quốc thương nghị với quý quốc về chiến sự vùng biên cảnh. Đại sự cấp bậc này, ngươi có thể làm chủ sao?
Nghe lời nói ấy, Tằng Thập Tam không giận tự uy nhìn lướt qua Nguyễn Phụ Đoan, âm thầm cười gần.
Không thể không nói, bây giờ địa vị Tằng Thập Tam ở trong triều đình Thương Quốc, nghiễm nhiên có thể coi là dưới một người trên vạn người. Trong những năm vừa qua, mặc dù trải qua thời kỳ hòa bình, nhưng sứ thần các quốc gia cũng đều khách khí đối với hắn, không thiếu kẻ a dua nịnh hót, còn thật không có ai dám không khách khí nói chuyện với hắn như vậy.
- Biên cảnh?
Tằng Thập Tam hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Chiến sự biên cảnh như thế nào, nói vậy hai vị cũng rất rõ ràng. Bây giờ Thương Quốc ta bày mưu nghĩ kế, bố trí xong xuôi mọi mặt cho cuộc đại chiến, tất cả dựa theo kế hoạch tiến hành là được rồi, quý quốc và mấy quốc gia khác dùng trăm phương ngàn kế đối nghịch với Đại Thương ta, nếu muốn đánh vậy thì cứ tới đi, có chuyện gì đáng nói chứ? Việc này, bây giờ Tằng Thập Tam ta sẽ nói luôn quyết định cho hai vị, ở vùng biên cảnh, quân đội Thương Quốc ta sẽ không có chút thoái nhượng. Đối với vấn đề này, ta vẫn có thể làm chủ.
Ở bên cạnh, Thương thư Bộ Ngoại giao Nghiêm Chính càng trực tiếp hơn:
- Thương Quốc đại chiến với sáu nước, bây giờ Vân Quốc đã bị diệt, còn lại năm nước cho dù muốn đàm phán cũng phải đồng thời đến thương thảo, Nguyễn Quốc ngươi có danh nghĩa gì, có thể đại biểu cho bốn nước còn lại sao? Hay là nói, lần này Nguyễn Quốc ngươi muốn ruồng bỏ minh ước cùng với bốn nước kia, có thể tự ý triệt binh?
- Chuyện này. ..
Nguyễn Phụ Đoan và Tôn Thúc Ngang đồng thời nghẹn họng, không biết phản bác làm sao.
Nghiêm Chính nói câu này là có cạm bẫy ở bên trong, bất kể hắn trả lời là không phải hay là có thể đại biểu cho bốn nước còn lại, đều là một loại phản bội.
Đến thời điểm tin tức truyền đi, có thể sẽ đưa tới hiềm khích và nghi ngờ của bốn nước còn lại.
Khả năng là thấy bầu không khí trơ nên gay go, Nguyễn Phụ Đoan ho khan một tiếng, nói:
- Không bằng hai bên đều lùi về sau một bước, tổ chức Hội minh sáu nước, thừa nhận Thương Quốc chiếm đoạt Sở Quốc và Vân Quốc, vì lê dân bách tính thoát khỏi nỗi khổ chiến loạn mà thương nghị về việc đình chiến.
Hội minh sáu nước?
Câu trả lời này cũng nằm ngoài dự liệu của Tằng Thập Tam và Nghiêm Chính. Dù sao bọn họ vốn tưởng rằng Nguyễn Quốc sẽ lấy một lý do nào đó, ví dụ như cắt đất
đền tiền, khiến cho Thương Quốc thả xuống cảnh giác, không nghĩ tới lại đưa ra ý kiến tổ chức Hội minh sáu nước như thế.
Người coi Thương Quốc ta nằm ở vị trí yếu thế sao?
Thương Quốc hy vọng muốn đình chiến với các ngươi?
Đúng là ba phải, không hề có thành ý gì:
Muốn kéo dài thời gian, cũng cần tìm một lí do hợp lý hơn có được không?
Đây là tôn trọng tối thiểu đối với Thương Quốc.
Sau khi sáu nước Hội minh, chờ qua mấy năm tiếp đó, để cho năm nước các ngươi khôi phục thực lực, lần thứ hai đến tổ chức Hội minh phạt Thương sao?
Nhưng mà, bất kể thương thảo như thế nào đi nữa, dường như Nguyễn Phú Ninh cũng không có có cơ hội tham gia.
Điều này làm cho Tằng Thập Tam và Nghiêm Chính đều cảm thấy buồn cười. Sau bước đầu tiếp xúc, Tằng Thập Tam đích thân đi tới Tử Thần điện gặp mặt Dương Mộc, nói rõ ý tứ của hai vị sứ giả Nguyễn Quốc.
Tới lúc nghe Nguyễn Quốc đưa ra đề nghị vô căn cứ gọi là sáu nước Hội minh, Dương Mộc cảm thấy rất bất ngờ, đồng thời nói cho bọn họ biết, đây là chuyện tuyệt đối không thể.
Nghe thấy vậy, Tằng Thập Tam do dự một chút, nói:
- Bệ hạ, nếu Nguyễn Quốc muốn kéo dài thời gian, sao chúng ta không lừa bọn họ một chút. Chúng ta có được lương thảo hậu cần vô cùng sung túc, chung quy thì trong quân đội Đại Thương ta, bây giờ chỉ có quân đoàn Huyền Vũ được trang bị Hồng Y đại pháo, chúng ta cung cần thời gian. Đợi đến lúc sau đại quân đoàn đều được trang bị loại Thần khí đó, là có thể tiến quân thần tốc trên khắp các mặt trận khác nhau, đồng thời tấn công vào các nước, đến lúc đó chắc chắn có thể hoàn thành đại nghiệp thống nhất thiên hạ. Hiện tại lá mặt lá trái, thế nhưng lại có thể chiếm cứ tiên cơ... Nói chung, thần cho rằng hiện tại trực tiếp từ chối, là hành động không khôn ngoan.
- Thừa Tướng yên tâm, trẫm đương nhiên hiểu rõ việc cấp bách đối với quân ta, bởi vậy hiện tại cũng chưa hề nghĩ tới việc xuất binh quy mô lớn chinh phạt các nước khác. Những tin đồn gọi là phản công ở khắp các phố phường kia, chỉ là những tin tức do đích thân trẫm mệnh lệnh Lễ Bộ CỐ ý thả ra ngoài, cũng vì tạo áp lực cho các nước mà thôi.
Tằng Thập Tam gật gật đầu, lại có chút lo âu nói:
- Thần e rằng làm như vậy ngược lại sẽ khiến cho quân đoàn Huyền Vũ bị gia tăng áp lực... Thần vẫn cảm thấy, Thương Quốc ta nên dồn toàn lực chuẩn bị các Công tác cho chiến tranh, tạm thời để Nguyễn Quốc thả lỏng cảnh giác, đến thời điểm sẽ phát huy hiệu quả.
Dương Mộc nở nụ cười:
- Vì vậy, cuộc chiến tranh toàn diện giữa Thương Quốc ta và các nước khác, mặc dù có thể xảy ra bất cứ lúc nào, cho nên sớm hay muộn thì cứ để các quốc gia tiêu thụ nó trước. Chúng ta chiếm ưu thế hơn họ, khiến cho bọn họ run rẩy sợ hãi, đợi đến khi tâm trạng trở nên căng thẳng nhất thì Hồng Y đại pháo của chúng ta ầm vang, tự nhiên đưa tiễn họ đến tây phương cực lạc.
- Tây phương cực lạc?
- Tiêu diệt quân đội các quốc gia, triều đình và giới quý tộc cầm quyền, bước lên vị trí thống trị với tốc độ nhanh nhất. Ta sẽ tạo ra một Đại Thương duy nhất đứng trên đỉnh, kết thúc thời đại các quốc gia phân tranh, thành lập Vương triều Đại Thương!
Nhìn về phía vị Hoàng đế trước mặt, hai tay Tằng Thập Tam bỗng chốc run rẩy vì hào hứng.
Nói cho cùng, những nhận xét của Dương Mộc đã không thuyết phục được một người luôn luôn quyết đoán như Tằng Thập Tam, nhưng những lời nói hoa mỹ cuối cùng đã khiến cho hắn cảm động, khiến hắn không thể diễn tả ngàn lời muốn nói trong lồng ngực.
- Trong tình cảnh này, chúng ta nên đối phó thế nào với hai sứ thần Nguyễn Quốc? Bệ hạ có muốn trục xuất bọn họ ngay ngày mai không?
Tằng Thập Tam hỏi.
- Chúng còn có công dụng khác.
Dương Mộc dừng lại rồi hỏi với giọng khó hiểu:
- Ái khanh lo lắng rằng, nếu bọn họ ở lại Thương Quốc một thời gian, sau đó sẽ tiết lộ một số tin tức xấu, các nước sẽ càng đề phòng?

Bạn cần đăng nhập để bình luận