Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 25 - Chương 42: Công lược hoàng đế bệnh tật

Quyển 25 - Chương 42: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 42: Công lược hoàng đế bệnh tật
Hắn vừa nằm xong lập tức có một người chui vào trong lòng, hắn liền ôm lấy cô.
Phong Quang vui vẻ nói:
"Cứ phải ép huynh, huynh mới biết đường chủ động một chút."
Hắn vô tội nói:
"Ta chỉ đang nghĩ cho thanh danh của nàng.
"Dù sao ta cũng chẳng phải người ở thế giới này của các huynh, có danh tiết hay không cũng không sao cả, tất cả tùy tâm là được."
Cô nói nhẹ nhàng, cũng rất thoải mái. Nhật Quỹ tại chợt không nói nên lời, cực kỳ im lặng. Phong Quang ngước mắt nhìn hắn,"Sao huynh lại không nói gì?"
Hơi thở của cô phả trên cổ hắn, vẻ mặt Nhật Quỹ nhất thời phức tạp.
Sau một lúc lâu, hắn nói:
"Nàng đừng lộn xộn."
Phong Quang thấy trên cổ hắn hơi hiện ra hoa văn màu đen.
Hoa văn đen này cực kỳ giống với hoa văn xuất hiện trên người Mộ Quy lúc hắn phát dục, cô dường như hiểu ra, nhưng lại không dám chắc mà hỏi:
"Nhật Quỹ... kỳ động dục của huynh đến sao?"
Sắc mặt Nhật Quỹ cứng đờ, hắn im lặng.
Cô dường như thấy thích thú mà vươn ngón tay ra chọc chọc mặt hắn,"Nhật Quỹ, hình như huynh thật sự tới kỳ động dục rồi."
Lúc trước cô chỉ cảm thấy nghe mấy chữ "kỳ động dục" này đặc biệt chói tai, hiện tại nói ra mấy chữ này với hắn, thật ra cô lại cảm thấy cực kỳ thú vị.
Nhật Quỹ bắt được cái tay lộn xộn của cô, hắn cực lực kiểm nén khát vọng của mình mà nói:
"Sắc trời không còn sớm, nghỉ ngơi sớm chút đi."
"Nhật Quỹ..."
Phong Quang nghiêm túc nhìn hắn,"Huynh thành thật nói với ta. Có phải huynh nghĩ sẽ chỉ đơn giản nằm trên một chiếc giường nói chuyện phiếm với ta không?" "Huynh!"
Cô cắn răng đập một cái lên trán hắn,"Huynh là đồ đầu gỗ!"
Dứt lời, cô rời khỏi vòng ôm của hắn, nằm xoay người sang chỗ khác, lại đưa lưng về phía hắn.
Nhật Quỹ cảm thấy vừa vô tội lẫn khó hiểu, trước kia nghe người khác nói lòng nữ nhân như kim đáy biển, hắn còn không rõ, hiện giờ xem như hắn đã hiểu rõ rồi. Tuy nói hiểu rõ, nhưng hắn cũng không biết nên làm thế nào mới có thể vớt được cây kim này lên.
"Phong Quang..."
Nhật Quỹ mới vừa với một bàn tay qua muốn ôm cô, đã bị cô hất tay ra chỗ khác, hắn rụt rè nói:
"Nàng có chỗ nào không vui thì cứ nói với ta, ta nhận sai còn không được à?"
Thái độ nhận sai của hắn đáng thương cực kỳ, trái tim Phong Quang mềm nhữũn, xoay người nhìn hắn, thấy hắn có vẻ hoang mang luống cuống, cô không khỏi càng thêm mềm lòng.
Thở dài thật sâu, cô vẫn về lại trong lòng hắn, nhẹ nhàng nói:
"Ta không tức giận, ngủ đi."
Hắn vốn chính là người không hiểu phong tình như vậy, đây cũng không phải lần đầu tiên cô biết. Có gì mà phải so đo đây?
Tuy Nhật Quỹ còn rất nhiều chuyện không hiểu, nhưng thấy Phong Quang lại nguyện ý chủ động gần gũi mình, hắn cũng liền cảm thấy mừng rỡ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phong Quang liền kéo Nhật Quỹ dậy, cô vội vã muốn hắn chọn một ngày lành, còn phải là ngày gần nhất. Nhật Quỹ chẳng qua chỉ đơn giản lật hoàng lịch, liền lập tức tìm ra một ngày hoàng đạo vào nửa tháng sau. Phong Quang không có ý kiến, hắn liền đi gặp Thẩm Ước bẩm báo.
Phong Quang ngồi trong viện chờ Nhật Quỹ trở về. Khi cô đang đếm lá rơi, một con rắn nhỏ màu trắng bỗng nhiên xuất hiện khiến cô sợ hãi. Cô nhặt bừa một hòn đã từ dưới đất muốn ném qua, con rắn kia lại mở miệng nói chuyện,"Loài người lớn mật, nhữ dám mạo phạm ngô?"
Phong Quang khựng lại, phương thức nói chuyện này có chút quen thuộc, cô hỏi:
"Ngươi là... Thần Long kia hả?"
"Vậy ngươi... Vì sao phải xuất hiện bằng dáng vẻ hiện tại?" "Hừ!" Tiểu bạch xà hơi le lưỡi,"Nếu không phải việc ngô xuất hiện sẽ dẫn phát rối loạn, ngô cũng sẽ không xuất hiện với hình thái như thế. '
"Ngô chỉ tới để nói cho nhữ một tiếng, không thể tin tên Đại Thần quan tên Nhật Quỹ kia được."
Tiểu bạch xà nói:
"Nếu người tin hắn thì thà tin quốc quân nước Nam Thải muốn giết ngô kia còn hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận