Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 27 - Chương 31: Công lược đại thần e-sport

Quyển 27 - Chương 31: Công lược đại thần e-sportQuyển 27 - Chương 31: Công lược đại thần e-sport
Phòng y tế bỗng nhiên chìm vào tĩnh lặng.
Thấy Nhan Phi mãi không nói lời nào, Phong Quang chớp chớp mắt, vô tội nói:
"Chị gái xinh đẹp, chị cảm thấy em tỏ tình như vậy với thầy Nhan được chứ?"
Ánh mắt nhất thời ngưng lại của Nhan Phi một lần nữa chuyển động khóe môi cô ấy cong lên, hàm chứa một nụ cười mỉm rung động lòng người, giống như ánh dương ấm áp tháng ba, làm tan chảy toàn bộ thế giới băng tuyết.
Cô ấy nâng tay lên xoa đỉnh đầu Phong Quang, nhẹ nhàng nói:
"Tiểu Sách có thích cách tỏ tình của Phong Quang không thì tôi không biết, nhưng tôi rất thích Phong Quang tỏ tình."
"Thật vậy sao?"
Hai mắt cô sáng lên, cầm lấy tay Nhan Phi hưng phấn nói:
"Nếu như chị cũng thích, vậy biết đâu Nhan Sách sẽ có hứng thú!"
"Phong Quang nói không sai."
Nhan Phi lại hơi mỉm cười.
"Vậy nếu tôi là Tiểu Sách, tôi hẳn sẽ đáp lại em như thế nào?"
"Đúng vậy... Thầy ấy sẽ trả lời em thế nào đây?"
Phong Quang cắn móng tay , buồn rầu không thôi.
Nhan Phi nắm lấy tay cô, khóe mắt khẽ nhếch, ý cười trong mắt cô ấy hết sức say lòng người, mà hiện tại cô ấy đang dùng đôi mắt tràn ngập ý cười ôn nhu nhìn chăm chú vào Phong Quang. Phong Quang bỗng nhiên ngậm miệng, một câu cũng không dám nói, trong ánh mắt ôn nhu có thể khiến người ta chết chìm của Nhan Phi, Phong Quang tựa như đang say rượu, không chỉ đầu óc trở nên mơ màng choáng váng, mà ngay cả mặt cũng không kiềm chế được đỏ bừng lên.
Nhan Phi thấp giọng nói:
"Tôi cũng thích Phong Quang, rất thích, rất thích... Muốn giấu Phong Quang ở nơi những người khác không tìm thấy được. Như vậy em sẽ chỉ có thể thuộc về mình tôi."
Tay cô nhẹ nhàng xoa gương mặt Phong Quang, nhẹ nhàng vuốt ve, tựa như có móng mèo cào khẽ, khiến tim người ta chộn rộn. Trái tim Phong Quang chợt đập nhanh, cô nhìn Nhan Phi gần trong gang tấc, đầu óc suy nghĩ loạn thành một mở bòng bong, theo bản năng há miệng muốn nói gì đó, nhưng một chữ cũng nói không nên lời.
Nhan Phi lại cười khẽ một tiếng, hết sức tự nhiên ôm Phong Quang vào lòng, cô cười nói:
"Phong Quang thích câu trả lời này chứ?"
"Em... Em cũng không biết..."
Phong Quang bị Nhan Phi ôm vào trong lòng, hơi thở thuộc về Nhan Phi vờn quanh cô, tim cô đập càng thêm loạn nhịp, đôi tay vô thức nâng lên, bắt được góc áo Nhan Phi.
Có phải cô nên cảm thấy may mắn hay không? Có đối tượng tốt như vậy để luyện tập tỏ tình.
Một tay Nhan Phi khẽ vỗ lưng Phong Quang, lại lần nữa cúi đầu, tiến đến bên tai Phong Quang, giọng nói dễ nghe lại nhẹ hơn rất nhiều, cô ấy tiếp tục hỏi:
"Cho nên, Phong Quang nguyện ý kết giao với tôi, đúng chứ?"
"Đúng."
Nếu là diễn tập, vậy hẳn nên diễn nguyên bộ. Nhịp tim mất đi tiết tấu của Phong Quang lại nói cho cô rằng không nên thế này. Cô bỗng nhiên khó hiểu, Nhan Phi hỏi câu này là đứng trên lập trường của Nhan Sách để nói ra sao? Hay là... Hay là...
Loại khả năng còn lại quá mức không tưởng tượng nổi, cả Phong Quang cũng bị ý nghĩ của mình làm cho sợ. Thân là một người có khuynh hướng tình dục bình thường, sao cô lại có ý tưởng này cơ chứ?
Phong Quang bỗng nhiên sợ hãi mà đẩy Nhan Phi ra. Nhan Phi hỏi:
"Làm sao vậy?"
Phong Quang ngồi ngay ngắn, đỏ mặt nhìn Nhan Phi một hồi lâu. Cô cảm thấy áy náy cực kỳ, người ta là một chị gái tốt thấu hiểu lòng người như vậy, sao cô lại có thể muốn tiến theo những phương hướng không có khả năng kia!
"Em... Em hiện giờ không muốn ngủ! Em về phòng học đây!"
Phong Quang xuống khỏi giường, cũng không đợi Nhan Phi trả lời, liền vội vã chạy ra khỏi phòng y tế.
Tốc độ này giống như sau lưng có sài lang hổ báo gì đang đuổi theo cô vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận