Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 30 - Chương 40: Công lược kiếm tiên tàn tật

Quyển 30 - Chương 40: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 40: Công lược kiếm tiên tàn tật
Mục đích của Phong Quang đúng là tìm cơ hội chạy trốn, nhưng trước nay cô luôn sống ở Thiên giới, nhất thời gặp được hội Hoa Đăng ở thế gian nên cũng khó tránh khỏi bị hấp dẫn.
Trên đường, đèn hoa đăng nhiều đến hoa cả mắt làm thị trấn sáng như ban ngày, đôi mắt của những chàng trai cô gái ăn vận chỉn chu kia cũng ngời sáng.
"Phong Quang cô nương'.
"Ừm?"
Phong Quang ngẩng đầu nhìn về phía người nói chuyện, chỉ là vừa ngước lên, cô đã ngây ngẩn cả người. Đắm chìm trong ánh đèn vàng rực, tựa như hắn được khoác thêm một tầng sa, ánh sáng trong mắt hắn Lưu chuyển, Lơ đãng mà lay động lòng người, khóe môi cong nhẹ, nụ cười mỉm như có như không của hắn càng như tắm mình trong gió xuân, vào giờ phút này như ẩn chứa ma lực Phong Quang lại chìm trong ánh mắt của người này. Ánh mắt mà hắn nhìn cô, ngoại trừ hai chữ "ôn nhu", cô lại không nhớ nổi còn có thể dùng từ gì để hình dung hắn nữa.
Nam Kha cười khế một tiếng, hắn thấp giọng hỏi:
"Có đói bụng không?"
"Có một chút."
Phong Quang vừa mới trả lời theo bản năng, sắc mặt liền chậm rãi đỏ lên, cô không ngờ rằng mình chỉ cần nhìn nam nhân này mà đã có thể mặt đỏ tỉm đập nhanh như vậy, chỉ là vào lúc này, ánh mắt đầy vẻ yêu chiều của hắn đặt trên người cô, cô liền... khó mà chống đỡ được.
Hơn nữa... khí chất hoàn toàn khác biệt phát ra trên người hắn, đối với cô mà nói quả thực giống như xuân dược, khiến cô bất giác liền trầm mê trong đó. Cô có cảm giác uy hiếp cực độ, không phải đối với sinh mệnh, mà là... đổi với thân thể và tâm hồn.
Phong Quang yên lặng tránh mắt đi không nhìn hắn. Chỉ cần không nhìn hắn, có lẽ cô còn có thể dễ chịu một chút. Từ bản chất mà nói, kỳ thật cô cũng là cô gái rất dễ thẹn thùng.
"Chúng ta đi ăn."
Nam Kha nắm lấy tay cô, dẫn cô tới trước một quán nhỏ bán mì phở điểm tâm.
Phong Quang vừa muốn rút tay mình ra, nhưng khi nhìn thấy đám đồ ăn vắt trên auầv eô lai không nhin đi/đ%c mà hai mắt sáng lên. trana mắt chỉ thiếu điều không viết hai chữ "Muốn ăn" to đùng.
"Muốn ăn gì?"
Nam Kha thấy dáng vẻ cô thèm nhỏ dãi, liền cúi đầu hỏi cô. Cô thấp hơn hắn rất nhiều, mỗi khi hắn cúi người xuống hỏi cô, bóng người trên mặt đất kia dường như có thể bao cả người cô lại, hắn sẽ có một cảm giác rất thỏa mãn.
"Ta muốn..."
Phong Quang hơi ngừng lại, cô do dự ngẩng đầu, ngay cả việc hắn cách mình gần như vậy từ khi nào cũng không rảnh bận tâm, chỉ nhỏ giọng hỏi hắn "Chúng ta có tiền sao?"
Tuy làm thần tiên nhiều năm như vậy, nhưng những gì nên biết ở thế gian, cô vẫn phải có, ví dụ như bất kể muốn ăn gì hay muốn mua gì cũng phải bỏ tiền ra.
Thấy vẻ mặt trầm trọng của cô, Nam Kha lại bật cười, cũng hạ thấp giọng giống cô mà nói:
"Dĩ nhiên là có tiền."
"Vậy... Vậy chúng ta mua đồ ăn, nhỡ không có tiền mua thịt cho thôn thì làm sao bây giờ?"
"Không cần lo lắng, ta mang đủ tiền."
Hắn cong môi cười, đặc biệt thích hai chữ "chúng ta" trong miệng cô.
Phong Quang nhìn hắn không có vẻ như đang lừa mình, cô cũng liền hưng phấn nhấp môi, tuy ngượng ngùng nhưng cô vẫn liên tiếp chỉ vào mấy thứ đồ ăn vặt,"Ta muốn cái này... cái này... cả cái này nữa!"
Những thứ cô chỉ đều là điểm tâm có bề ngoài đẹp, ví dụ như bánh hình hoa mai, hình hoa đào, và cả hình ngôi sao nữa.
Cuối cùng cô lại thấy điểm tâm hình thỏ con, thứ này còn đẹp hơn mấy thứ hình hoa kia nữa, cô cao hứng lắc lắc tay hắn.
"Cái này ta cũng muốn! Người mua cho ta cái này đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận