Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 29 - Chương 23: Công lược phù thủy hắc ám

Quyển 29 - Chương 23: Công lược phù thủy hắc ámQuyển 29 - Chương 23: Công lược phù thủy hắc ám
Eve tìm tới một con ngựa tốt, cô ấy để Phong Quang ngồi phía sau mình, trực tiếp cưỡi ngựa ra khỏi hoàng cung để lại đám binh lính trông chuồng ngựa hô to,"Mang theo công chúa cưỡi ngựa là không hợp lễ!"
Nhưng Eve không nghe được, hoặc cũng có thể là nghe thấy nhưng lại coi như không.
Phong Quang không hề nghĩ tới, mình nói muốn đến nhà thờ nhanh một chút, Eve lại trực tiếp cùng cô cưỡi ngựa đến. Đây là lần cưỡi ngựa đầu tiên của Phong Quang, cô ôm chặt eo Eve, rốt cuộc cũng hơi hiểu vì sao không ai nguyện ý cưới Eve, bởi tuy rằng cô ấy có gương mặt xinh đẹp, nhưng tính cách lại quá "Đàn ông...""
Không lâu sau, hai người liền tới Tòa Thánh.
Eve giao ngựa cho tu sĩ ở cửa để họ dắt đi rồi bảo vệ Phong Quang xuyên qua đám người, tiến tới vị trí hàng thứ nhất. Đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra trên đài. Thánh Nữ quả thật đã được chọn ra rồi, là một cô gái gia đình bình dân, thoạt nhìn cô ta cũng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, ăn mặc rất mộc mạc, dường như còn đang làm nông đã bị người ta kéo đến đây. Cho dù cô ta mặc đơn giản, nhưng khuôn mặt sạch sẽ ấy thật ra lại có thể nói là cực kỳ đẹp đẽ.
Hermann đứng ngay bên cạnh cô gái này. Đám người quá đông, hắn dường như không hề nhìn thấy Phong Quang. Khác với vẻ mặt hơi thấp thỏm của cô gái, mặt hắn vẫn luôn không biểu cảm,"Thánh Nữ đã được chọn ra, chính là vị tiểu thư Lilith này." Đám người phát ra tiếng hoan hô, gọi tên Lilith.
Đối mặt với loại trường hợp này, Lilith vẫn hơi khiếp đảm. Cô ta chưa từng thấy tình cảnh như vậy, có sợ hãi cũng là đương nhiên. Cô ta chậm rãi dịch bước chân, tránh sau lưng Hermamn.
Phong Quang đứng trong đám người chợt cảm thấy cực kỳ chướng mắt, cô xoay người rời đi. Eve đi theo sau cô gọi:
"Điện hạ, người làm sao thế?"
"Mắt ta khó chịu."
Phong Quang không quay đầu lại mà nói:
"Ta phải về rửa mắt."
Phong Quang ra khỏi đám người, nắm chặt tay, giẫm mạnh từng bước,"Eve, ta đang cảm thấy rất không ổn!" "Điện hạ thấy không ổn thế nào?" "Ta rất tức giận!"
Phong Quang dừng lại, cô giậm chân một cái,"Ta cũng không biết vì sao, cô gái tên Lilith kia cũng chưa từng đắc tội ta, nhưng hiện giờ ta nhìn cô ta liền thấy thật khó chịu! Không... Ta cảm thấy nhìn Hermann càng khó chịu hơn!"
Eve cũng không phải bác sĩ tâm lý, cô ấy chỉ từng nghe rằng khi còn bé điện hạ vẫn hay bị Giám mục Hermann phạt, liền nghĩ chắc hẳn do điện hạ nhìn thấy hắn nên mới khó chịu như thế. Eve hết sức thành khẩn kiến nghị,"Điện hạ cần giải sầu."
"Đúng vậy, không sai, ta cần giải sầu." Phong Quang quay đầu lại,"Eve, đưa ta đi giải sầu."
Eve nghĩ một chút, liền đón Phong Quang lên ngựa. Nếu Phong Quang không nói địa điểm, vậy Eve liền dựa theo ý nghĩ của mình, đưa Phong Quang tới bờ biển.
"Trước kia khi ta cảm thấy phiền lòng thì sẽ tới nơi này nghe một chút tiếng sóng biển, như vậy có thể khiến tâm tình mình tốt hơn."
Phong Quang vịn tay Eve để xuống ngựa, cô nhìn trời biển trước mắt, không trung cùng biển rộng xanh thẳm quả thực có thể khiến người ta thấy vui vẻ thoải mái. Cảm xúc của cô dần dần tốt lên."Cảm ơn ngươi, Eve."
"Đây là việc ta nên làm."
Có Eve làm bạn, Phong Quang đi dọc theo bờ biển vài phút, bỗng nhiên phát hiện trên bãi biển không xa phía trước có một người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận