Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 31 - Chương 15: Công lược võ lâm minh chủ

Quyển 31 - Chương 15: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 15: Công lược võ lâm minh chủ
Lần này Hoa Nhan tới tìm Văn Hiên là để tặng quà xin lỗi, nếu đồ đã tặng xong, cô ta cũng không còn lý do để ở lại. Không ở trong viện của Văn Hiên được bao lâu, cô ta đã bị Văn Các kéo đi Chú Tạo Các.
Phong Quang thấy Hoa Nhan đi rồi, ý chí chiến đấu của cô cũng chậm rãi bị dập tắt, cô lại cười hì hì nói với Văn Hiên:
"Đại sư huynh, muội không quấy rầy huynh nghỉ ngơi nữa. Muội về trước đây."
"Được, Tiểu sư muội nhớ..."
"Trong khoảng thời gian này không thể gây chuyện thị phi, phải nghe lời... Được rồi được rồi, những lời này muội đều thuộc lòng cả, Đại sư huynh không chần lo lắng."
Phong Quang vẫy vẫy tay,"Tạm biệt Đại sư huynh."
Tựa như sợ Văn Hiên lại nhắc nhở, cô vội vàng xoay người chạy vọt đi.
"Vậy Thích mỗ cũng xin cáo từ trước."
Thích Trường An ôm quyền nói, sau khi Văn Hiên gật đầu, hắn cũng xoay người rời đỉ.
Phong Quang ra khỏi viện của Văn Hiện liền không chạy nữa, hiện giờ đúng là sau giờ Ngọ, nhưng ánh mặt trời lại không chói chang, gió thổi nhẹ nhàng, khiến người ta thoải mái. Đi đến dưới một tán cây, cô ngẩng đầu nhìn, gió nhẹ mây nhạt, hoa đã nở trên cây tử vi, lá xanh và hoa hồng làm nổi bật lẫn nhau, khiến người ta thấy lòng tràn đầy vui vẻ.
Trước nay cô luôn thích "đẹp", mà đẹp ở đây chính là sự vật có vẻ ngoài đẹp đẽ. Cô vươn tay, muốn ngắt một cành hoa đặt vào bình hoa trong phòng mình, nhưng khổ nỗi người cô đã thấp, khinh công cũng thuộc loại gà mờ, nên cho dù cô nhảy lên cũng còn cách một khoảng mới chạm được đến cành hoa mà cô nhìn trúng.
Có lẽ cô cần gọi một người cao đến đây giúp...
Khi Phong Quang đang nghĩ như vậy, trong tầm mắt cô bỗng xuất hiện một bàn tay, nhẹ nhàng ngắt cành hoa cô nhìn trúng kia xuống.
Bàn tay cầm hoa kia đưa tới trước mắt cô, cùng lúc đó, sau lưng cô vang lên một giọng nói ôn hòa,"Muốn cái này sao?"
Phong Quang khựng lại trong chốc lát, vội vàng xoay người, điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là ngực của nam nhân. Cô ngẩng đầu, tầm mắt lại dịch chuyển lên trên, liền thấy gương mặt Thích Trường An đang mỉm cười. Vừa rồi đúng là hắn đã đứng sau lưng cô, vươn tay hái hoa cho cô. Hiện tại cô vừa xoay người, liền giống như bị vây lại trong lòng hắn.
Phong Quang rất nhanh ý thức được khoảng cách giữa mình và hắn có chút gần, hoảng sợ lui ra sau vài bước, nhưng lại bị hắn bắt được cánh tay.
Hắn mỉm cười nói,"Nếu lui về sau nữa thì sẽ đụng phải."
Đụng phải cái gì?
Phong Quang quay đầu lại, hóa ra sau lưng là thân cây tường vi. Xét theo tốc độ vội vàng lui ra sau đó của cô thì nhất định lưng cô sẽ bị va đau điếng.
Ta
Cô nói trái lòng mình,"Ta đương nhiên biết sau lưng là cây, còn lâu mới cần ngươi nhắc nhở."
Cô rút tay mình ra. Đối mặt với Thích Trường An, trước nay sắc mặt cô đều không tốt.
Thích Trường An lại không chấp nhặt, hắn chỉ đưa bàn tay cầm hoa đến trước mặt cô,"Không muốn sao?"
Hoa màu đỏ và bộ đồ đen của hắn làm nổi bật lẫn nhau, có một loại mỹ cảm đặc biệt.
Phong Quang vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, cô từng thấy người mặc bạch y xuất trần thoát tục, ví dụ như Đại sư huynh, cô cũng đã gặp người có thể mặc hoa phục thành vẻ phong độ hào hoa, khí phách hăng hái, ví dụ như Nhị sư huynh, thậm chí còn có người mặc cả cây hồng phấn vẫn khiến người ta cảm thấy đẹp đẽ không gì sánh được, ví dụ như Tam sư huynh.
Nhưng trước nay cô vẫn chưa từng gặp một người nam nhân nào mặc hắc y nghiêm cẩn cấm dục mà cũng có thể bộc lộ ra khí chất ôn hòa hướng nội đến thế.
Rốt cuộc thì mọi người vẫn có chung nhận thức, rằng bạch y càng thích hợp với người ôn nhu hướng nội hơn so với hắc y.
Nhưng Thích Trường An dường như lại không giống vậy, khí chất của hắn không hề bị trang phục bên ngoài thay đổi hay trói buộc, dù hắn có mặc vải bố lên người thì sự cao quý ưu nhã của hắn cũng sẽ không vì vậy mà giảm bớt một phân.
Phong Quang rất lâu không trả lời, tay cô cầm hoa của Thích Trường An cũng không thu lại. Hắn không thúc giục, cũng không hề đặt câu hỏi mà chỉ cười nhìn cô, mang một cảm giác an tĩnh tốt đẹp.
Trong một chớp mắt, Phong Quang lại nghĩ tới Văn Hiên. Tuy cô vẫn muốn rồi đưa cho cô, vậy cô cũng không thể để người ta cứ giữ nguyên động tác như vậy.
Phong Quang tiếp nhận cành hoa tường vi kia, hơi mất tự nhiên nói:
"Cảm ơn..."
Nhận quà của người khác thì nên nói lời cảm tạ, điểm lịch sự này cô vẫn phải có.
"Một cành hoa có thể khiến Hạ tiểu thư vui vẻ thì chính là chuyện tốt, Hạ tiểu thư không cần nói lời cảm tạ."
Khóe môi Thích Trường An cong thành một nụ cười nhẹ, giống như gió xuân thổi qua, làm dịu mùa hè.
Phong Quang nắm hoa rất chặt, khẽ cắn môi, cô lại chuyển ảnh mắt sang khu vườn lá xanh hoa thắm xung quanh mình, nhỏ giọng nói thầm một câu,"Đừng tưởng rằng người tặng hoa cho ta thì ta sẽ thật sự cảm kích ngươi..."
"Ta biết, Hạ tiểu thư nói lời cảm tạ với ta chẳng qua là vì vấn đề lễ phép cơ bản."
Thích Trường An cũng cười, phóng mắt ngắm phong cảnh ở cách đó không xa.
Hai người bọn họ không ai nhìn ai, nhưng trong không khí an tĩnh này lại có cảm giác hết sức vi diệu.
Phong Quang cảm thấy cả người đều mất tự nhiên, cô nhìn trời rồi lại nhìn đất, nhưng vẫn không chờ được Thích Trường An mở miệng lần nữa. Cô có một tật xấu rất lớn, đó chính là khi những người khác không nói lời nào, cô sẽ hoàn toàn không tìm được đề tài gì để hóa giải bầu không khí ngượng ngập.
Ta"
"Hạ tiểu thư..."
Cả hai đồng thời mở miệng rồi lại tạm dừng, rốt cuộc hai người bọn họ cũng nhìn về phía đối phương. Sau khi trầm mặc trong chốc lát, hai người lại lần nữa đồng thời mở miệng.
"Thích đại minh chủ
"Hạ tiểu thư..."
Vẻ mặt Thích Trường An hơi sững, rồi lại rất nhanh cong môi, nở một nụ cười.
Phong Quang thì nhấp môi bất mãn ngửa đầu nhìn hắn,"Ngươi muốn nói dì thì nói †trưước đm" Hắn khiêm tốn nhường nhịn,"Vẫn nên để Hạ tiểu thư nói trước."
"Hiện giờ ta không muốn nói, ngươi nói trước!"
Cô mạnh mẽ yêu cầu. Kỳ thật cô cũng không có lời gì muốn nói cả chẳng qua chỉ định nói một câu ta đi về trước mà thôi. Nên lúc này cô lại thấy tò mò với điều hắn muốn nói.
"Một khi đã vậy thì ta liền nói trước."
Hai mắt Thích Trường An có ánh sáng lướt qua, lại như phủ một lớp sương mù, khiến người ta không nhìn thấu,"Hạ tiểu thư có thích Văn Hiên công tử hay không?"
Phong Quang nghe xong vấn đề này, lại sửng sốt một lúc lâu, chỉ theo bản năng mà phản ứng, cô trả lời:
"Ta thích Đại sư huynh, cũng thích Nhị sư huynh, còn có Tam sư huynh..."
"Hạ tiểu thư biết, điều ta muốn hỏi đến không phải "thích" giữa sư huynh muội, mà là..."thích" giữa nam và nữ."
"Loại thích giữa nam và nữ, ta..."
Cô hoang mang chớp mắt,"Ta chưa từng nghĩ tới..."
"Có lẽ hiện giờ nghĩ tới vẫn còn kịp."
Gió nhẹ gợi lên một lọn tóc của Thích Trường An, đường nét khuôn mặt hắn tựa như cũng ôn hòa hơn rất nhiều,"Ta thấy Hạ phủ chủ và Hạ phu nhân có vẻ đang rất đau đầu với chung thân đại sự của Hạ tiểu thư, nếu Hạ tiểu thư có ý với Văn Hiên công tử, ta nghĩ hai người có thể ở bên nhau, Hạ phủ chủ và Hạ phu nhân thấy vậy cũng sẽ vui mừng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận