Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 19 - Chương 38: Công lược trang chủ đại nhân có độc

Quyển 19 - Chương 38: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 38: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Trong màn đêm màu đen, khi một đóa pháo hoa vừa biến mất, thì đóa pháo hoa khác lại nở rộ.
Phong Quang ngồi trên một cái cây, cô nhìn thiếu niên đứng dưới tàng cây, bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên xem pháo hoa cùng hắn, khi đó, hắn vẫn là một đứa trẻ mười hai tuổi, bây giờ đã là một công tử phong độ nhẹ nhàng.
Dùng cách gọi công tử để hình dung Nhàn Mạch cũng không thích hợp, bởi vì trên người hắn không có nửa phần tuỳ tiện cùng ăn chơi trác táng của công tử , mà phần nhiều lại càng thêm trầm ổn, trầm ổn một cách cuốn hút.
Cô rất thích! Phong Quang vẫn luôn cảm thấy đứa bé mà cô làm bạn ba năm kia đúng là càng ngắm càng vừa lòng, lại bỗng nhiên nghĩ đến vài năm sau, hắn sẽ cưới một thê tử như thế nào đây? Nhưng rất nhanh, cô lắc đầu xua đuổi ý nghĩ này ra ngoài, Hệ thống chủ đã mất tích lâu như vậy, ba năm hẳn cũng là cực hạn rồi, có lẽ chờ đến khi Hệ thống chủ vừa xuất hiện, cô sẽ phải lập tức rời khỏi thế giới này.
Dáng người cao lớn thẳng tắp dưới tàng cây bỗng nhiên khẽ gọi,"Phong Quang."
"Ừm?"
Cô lười biếng lên tiếng.
"Ngươi đang nhìn lén ta."
Thân mình cô cứng đờ, lại lập tức phản bác nói:
"Ta đâu có nhìn lén ngươi? Ta đang quang minh chính đại nhìn ngươi đó có biết không?"
Cũng không biết vì sao hắn lại có trực giác mạnh như vậy, mỗi khi cô nhìn chằm chằm vào hắn, hắn lại đều có thể cảm nhận được.
Nhàn Mạch cười ấm áp,"Phong Quang có thể quang minh chính đại mà nhìn ta." Thoáng chốc, pháo hoa nở rộ.
Cô nhìn khuôn mặt mang ý cười của hắn, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng mình cũng nở rộ một đóa pháo hoa, nhưng pháo hoa lại thật dễ dàng tiêu tán, lắc lắc đầu, cô lựa chọn bỏ qua cái đề tài này,"Lần này ngươi tới chúc mừng sư phụ ngươi thành hôn, lại cứ tay không mà đến hả?"
"Chúc mừng sư phụ ta thành hôn, cần mang theo cái gì à?" Phong Quang đỡ trán thở dài,"Ta quên không nhắc nhở ngươi, chúc mừng người khác thành hôn, phải mang quà đến."
Chỉ vì nghe được tin tức Lam Chiêu sắp thành thân khiến cô quá mức chấn động, hơn nữa Nhàn Mạch còn nói muốn đưa cô ra ngoài chơi, cho nên cô cũng nhất thời quên mất rằng nên nhắc hẳn chuẩn bị quà.
Nhàn Mạch những năm gần đây không đi dự tiệc ở đâu cả, cung Nghỉ Hòa cũng không cử hành tiệc rượu nào hết, hẳn là hắn sẽ không biết được, tặng quà lễ là chuyện thường tình ở đời.
Phong Quang đau đầu nói:
"Vân phi kia khẳng định đã cho Nhàn Lung chuẩn bị không ít quà lễ, đến lúc đó người mà không lấy ra một thứ gì tương đương vậy, chỉ sợ sẽ bị người ta nói là không tôn sư trọng đạo mất thôi."
Lam Chiêu dĩ nhiên là không cần Nhàn Mạch tặng lễ, nhưng những người xem náo nhiệt đó lại không giống vậy. Cô lại vắt óc suy nghĩ,
"Nếu không hay là ta đến phòng của Nhàn Lung trộm một bảo bối ra nhỉ?"
"Không cần."
Nhàn Mạch gỡ xuống ngọc bội bên hông,"Nếu cần tặng lễ, vậy cứ đưa ngọc bội này ra là được."
"Đây không phải là thứ An phi tặng cho ngươi sao? Còn bảo là có tác dụng trừ tà đuổi độc đấy, đây chính là đại bảo bối nha."
"Nếu Phong Quang cũng cảm thấy đây là đại bảo bối, vậy ta đưa phần lễ vật này tặng sư phụ cũng có thể coi như thỏa đáng rồi."
Đây là đồ của Nhàn Mạch, nhưng Phong Quang lại thấy xót của đến đau hết cả người,"Hay là... chúng ta suy xét lại một chút nhé?"
"Không cần suy xét."
Hắn ngước mắt nhìn về phía trên cây, đó là nơi giọng cô truyền đến, hắn hết sức buồn rầu nói:
"Chọn lễ vật là một chuyện cực kỳ phiền toái, cứ như vậy thôi."
Phong Quang không cách nào phản bác được, bởi vì cô cũng cảm thấy tặng quà không khó, khó là ở chỗ nghĩ xem tặng cái gì, cô bất đắc dĩ gật đầu,"Thôi được rồi, vậy đưa cái này là được, nói không chừng Lam Chiêu sẽ vì thích lễ vật này mà có thể che chở người trên chiến trường nhiều hơn một chút."
"Đúng vậy."
Hắn nhu hoa khângn có chút thành ý nào "Phangn Ouana euv nahï vẫn luôn chu đáo hơn ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận