Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 8 - Chương 9: Công lược hồn ma mất trí nhớ

Quyển 8 - Chương 9: Công lược hồn ma mất trí nhớQuyển 8 - Chương 9: Công lược hồn ma mất trí nhớ
Nhưng bình thường mấy câu hỏi vô vị như vậy, Hệ thống chủ sẽ không trả lời.
Phong Quang hỏi An Ức:
"Vậy khoảng thời gian mất trí nhớ này... anh đã sống thế nào?"
"Có lúc thì tôi đếm số chim bay trên bầu trời, có lúc sẽ ngồi trước cửa nhìn người qua đường. Tôi ở lại căn nhà này, không ai đuổi tôi đi cả."
Thấy vẻ mặt không đành lòng của cô, hắn bèn cười nói:
"Tôi không cảm thấy buồn chán, làm những việc đó cũng thấy thú vị. Phong Quang không cần buồn thay tôi đâu."
"Tôi thèm mà buồn thay anh!"
Cô nghĩ một đằng nói một nẻo, khoanh tay kiêu ngạo hừ một tiếng. Ánh mắt An Ức dịu dàng như nước, dường như biết rõ cô đang nghĩ một đằng nói một nẻo, hắn cảm thấy dù cô bướng bỉnh tùy hứng hơn nữa, hắn vẫn sẽ bao dung vô điều kiện.
Dưới cái nhìn dịu dàng ấy, Phong Quang dần trở nên mất tự nhiên, bị người ta nhìn thấu cũng không phải là chuyện vui vẻ gì, cô xấu hổ họ một tiếng, chọn cách đánh trống lảng:
"Thiết bị máy móc quay phim của chúng tôi hỏng rồi, có lẽ ngày mai cũng không quay được. Ngày mai chị Hàn cũng không cần đi quay phim cùng tôi, vậy chị ấy cũng có thời gian, nếu không ngày mai tôi gọi chị Hàn Hàn đưa anh đến cục cảnh sát nhé? Anh yên tâm, chị ấy là người đại diện của tôi, rất tốt bụng."
"Chị ta bắt nạt em."
"Gì cơ?"
Cô mờ mịt:
"Chị Hàn Hàn không bắt nạt tôi đâu."
"Tôi đã nhìn thấy."
An Ức giơ tay, bàn tay lạnh lẽo chạm lên vầng trán trắng mịn của cô:
"Chị ta không đối xử tốt với em."
Phong Quang im lặng trong giây lát:
"Anh đã nhìn thấy gì? Sao tôi không biết?"
Hắn vẫn khăng khăng nói: "Chuyện đó... dù anh hiểu lầm chuyện gì, nhưng tôi có thể bảo đảm với anh rằng chị Hàn Hàn không bắt nạt tôi."
Cô ngẫm nghĩ rồi nói tiếp:
"Anh đừng thấy bề ngoài chị ấy khó gần, thật ra con người chị ấy rất tốt."
"Chị ta sẽ không đồng ý."
"Ôi... tôi nhận ra nói chuyện với anh mệt mỏi quá, rất nhiều câu tôi nghe không hiểu, chị ấy có chuyện gì mà không đồng ý?"
Tay An Ức bắt đầu sửa sang lại những sợi tóc mái bị gió thổi bay tán loạn trên trán cô, động tác rất tự nhiên, tự nhiên đến nỗi người ngoài không hề nhận ra không ổn chỗ nào.
Nhưng Phong Quang không thích có những động tác thân mật như vậy với người mình không quen nên cô sửng sốt, sau đó lùi về phía sau một bước.
Trong mắt An Ức nhuốm màu buồn bã, hắn hạ tay xuống, nhẹ giọng nói:
"Tôi nghĩ, chị ta sợ tôi."
"Anh đẹp trai nhường này, ai sợ anh chứ?"
Cô khó hiểu nghiêng đầu. Đàn ông đẹp trai như hắn, cho dù được một cô gái xinh đẹp theo đuổi cũng không có gì lạ, tại sao lại phải sợ hắn? Hắn mỉm cười gượng gạo:
"Chỉ có em không sợ tôi thôi."
Đây là chuyện làm hắn cảm thấy vui mừng khôn xiết. Phong Quang cho rằng hẳn không thích đến cục cảnh sát nên mới nói vậy:
"Có phải anh không muốn tới cục cảnh sát đúng không? Nhưng nếu thế thì hơi khó, anh bị mất trí nhớ, trên người lại không có thứ gì chứng minh thân phận cả."
"Không sao," Hắn mỉm cười, dịu dàng đáp:
"Bây giờ tôi có thể đứng đây nói chuyện với Phong Quang là tốt lắm rồi."
Cô bỗng cảm thấy áp lực như núi, vì cô hoàn toàn không có lòng tin mình có khả năng làm hắn vui vẻ, giống như người lớn kì vọng rất nhiều về cô nhưng cô không thể đảm bảo mình sẽ thỏa mãn kì vọng của họ.
Ngay lúc Phong Quang không biết nên nói gì tiếp, một giọng nói khác vang lên: ngẩn ở đây?"
"Em đâu đứng một mình, em đang nói chuyện với người khác."
Phong Quang nhìn thấy Liễu Hàn, đáy lòng thở phào một hơi. Liễu Hàn đi đến bên Phong Quang, nhìn bốn phía xung quanh:
"Phong Quang, em đừng làm chị sợ, ở đây chỉ có mình em, em đang nói chuyện với ai vậy?"
"Chính là..."
Phong Quang chớp mắt, bàn tay đang đưa ra khựng lại giữa không trung, đáng tiếc là An Ức giống hệt như lần trước, nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.
Trong lòng Liễu Hàn lạnh run:
"Phong Quang, em đừng hù chị, em biết gan chị nhỏ lắm mà. Căn nhà này rất quỷ quái, em đừng gặp phải mấy thứ ma quỷ gì đó đấy nhé."
Phong Quang không trả lời ngay, cô nhớ lại kịch bản của thế giới này, nhận ra không hề nhắc đến chuyện yêu ma quỷ quái, điều này làm tâm trạng sợ hãi bởi mấy câu nói của Liễu Hàn trở nên bình tĩnh lại.
Cô vỗ vai Liễu Hàn, nói rất chắc chắn:
"Chị Hàn Hàn, chị yên tâm đi. Đây là thế giới khoa học kỹ thuật, không có mấy thứ như ma quỷ đâu."
"Những chuyện không giải thích được trên thế giới này nhiều lắm, em lấy gì để đảm bảo thế giới này không có ma quỷ?"
Vì cô có con mắt của thượng đế mà.
Phong Quang tỏ vẻ bình tĩnh:
"Nếu như chị không yên tâm, có thể đến chùa miếu xin một cái bùa bình an."
"Đúng rồi, sao chị không nghĩ ra nhỉ!"
Liễu Hàn vui sướng xoa đầu Phong Quang:
"Tên đầu đất Khâu Lương, dù chị nói thế nào anh ta cũng không đổi nơi quay. Ngày mai rảnh rỗi, chị phải đi xin lấy lá bùa mới được. Phong Quang, mai em phải ngoan ngoãn ở trong khách sạn đấy, nếu không có ai đi cùng thì không được phép đi đâu, chờ chị mang bùa cầu an về thì tính tiếp."
Phong Quang đáp cho có lệ:
"Được, được, được. Em biết rồi.".. Ngày hôm sau trời đẹp, vì không cần quay phim, mà thiết bị quay phim phải một ngày nữa mới vận chuyển chọn ra khỏi khách sạn để đi du lịch trong trấn cổ, Phong Quang cũng muốn đi, nhưng cô vẫn nhớ lời Liễu Hàn nói, không thể ra khỏi khách sạn, bởi vậy cô ở lại khách sạn chơi điện thoại, không đi đâu hết.
Ba giờ chiều, điện thoại trong phòng chợt vang lên, là lễ tân gọi điện tới.
"Cô Hạ."
Giọng nói đầu bên kia không ngờ lại là giọng nam trầm thấp dễ nghe, hơi khàn khàn, nhưng rất có cuốn hút:
"Lễ tân nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh, ghi rõ cần cô Hạ kí nhận."
"Chuyển phát nhanh? Có nói gì nữa không?"
"Hình như là đồ do cha mẹ cô Hạ gửi tới."
"Được, tôi lập tức xuống lấy đây."
Phong Quang cụp điện thoại, mở cửa phòng ra ngoài, an ninh ở khách sạn này được thực hiện rất tốt, đây cũng là nguyên nhân Liễu Hàn yên tâm để một mình Phong Quang ở lại khách sạn.
Mối quan hệ giữa bố mẹ của Phong Quang không tốt, nhưng hai người cũng muốn hàn gắn lại, vì vậy bọn họ đi hưởng tuần trăng mật ở một hòn đảo hoang, mà tại sao lại phải đến hoang đảo nhỉ? Theo như mẹ cô nói, với điều kiện gian khổ ở hoang đảo, càng dễ để họ bồi dưỡng tình cảm thêm khăng khít, nhưng Phong Quang chỉ cầu mong họ không làm mồi cho cá là tốt rồi.
Có lẽ đồ bọn họ gửi là đặc sản địa phương chăng? Phong Quang đứng ở cửa thang máy, không bao lâu sau thang máy tới. Cửa thang máy mở ra, cô nhìn thấy bên trong có một người đàn ông mặc đồ đen.
Vóc dáng hắn ta gầy gò, chiếc mũ gắn liền với áo che khuất hơn nửa gương mặt hắn ta, chỉ nhìn thấy được đôi môi mỏng nhợt nhạt không chút huyết sắc, cả người đều chìm trong hơi thở âm u. Qua rất lâu, Phong Quang vẫn không bước vào.
Người đàn ông đó đè thấp giọng hỏi:
"Không vào sao?"
"Tôi... tôi đi cầu thang bộ để rèn luyện sức khỏe vẫn hơn..."
Phong Quang cười gượng gạo, cứng ngắc lùi về phía sau. Cô không dám quay đầu, cô có trực giác kì lạ rằng người đàn ông đó vẫn đang đi theo. Khi đến khúc ngoặt của cầu thang bộ, cô dừng lại. Người đàn ông đó đứng ở lối đi thang bộ, nhưng dù dùng cách nào, hắn ta cũng không thể Hắn ta cười khẽ, khóe môi mang theo sự dịu dàng càng làm bầu không khí thêm cổ quái:
"Phong Quang định đi đâu? Nếu không tôi đưa em đi nhé?"
Cô đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, lạnh lùng hỏi hắn ta:
"Anh là ai?"
"Tôi..."
Hắn ta thì thẩm như đang tâm sự với người yêu, ngập ngừng mấy giây sau, hắn mới hạ thấp giọng chậm rãi nói:
"Là A của em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận