Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 24 - Chương 17: Công lược ảnh đế hết thời

Quyển 24 - Chương 17: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 17: Công lược ảnh đế hết thời
Đôi mắt cô cong thành hình trăng non đáng yêu, ngay cả giọng nói cũng cực kỳ vui vẻ,"Không sao cả, anh có quyền từ chối."
Ngay lúc Đoạn Mộ tiếp tục nhìn vào đám thủy tỉnh, lại nghe thấy cô nói:
"Chẳng qua tôi sẽ không từ bỏ."
Bàn tay đang nhặt thủy tinh của Đoạn Mộ chợt khựng lại. Thời gian kế tiếp, cô im lặng nhìn hắn nhặt mảnh thủy tỉnh, chỉ là ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm của cô thật khiến người ta khó mà lờ đi được.
Vài phút sau, khi Đoạn Mộ rửa tay xong bước ra, hắn thấy cô đang ngồi trên sô pha ngáp liên tục, chẳng qua khi nhìn thấy hắn, cô lại lập tức nở nụ cười,"Anh còn chưa trả lời tôi, ngày mai có đồng ý đi ăn cùng tôi không đó?"
Hắn đi tới nói:
"Ngày mai tôi có suất diễn tối. Tôi nghĩ mình chỉ có thể cự tuyệt."
"Vậy à?"
Phong Quang ngồi sang một phía của sô pha để nhường chỗ cho hắn. Thật ra cô cũng không cảm thấy thất vọng là bao, dù sao thì lần nào mời cô cũng đã chuẩn bị trước rằng hắn sẽ cự tuyệt.
Đoạn Mộ ngồi xuống bên cạnh cô, lại nói:
"Nhưng có lẽ... ngày kia thì có thể."
Phong Quang sửng sốt, lập tức liền vui vẻ ra mặt,"Vậy được, vẫn chọn nhà hàng Lam Sắc mà lần trước chúng ta đi, được chứ?
"Được."
Hắn nhìn màn đêm đen nhánh ngoài cửa sổ, chỉ tỏ vẻ như lơ đãng nhắc tới,"Cô Hạ ra ngoài muộn như vậy, cha mẹ cô không lo lắng sao?"
"Đương nhiên là có rồi."
"Vậy cô Hạ..."
"Chỉ là họ biết, chuyện tôi muốn làm thì không ai có thể cản được, huống chỉ..."
Cô ôm lấy hai chân, cằm dựa vào đầu gối, ý cười trong đôi mắt sáng ngời cũng cực kỳ ngọt ngào,"Chuyện tôi muốn tới gần anh, ngay cả chính tôi cũng không cách nào cự tuyệt."
Hắn hơi rũ mắt, nhìn khuôn mặt cô. Cô lại hỏi:
"Đoạn Mộ, có phải có rất nhiều người từng nói anh rất đẹp hay không?"
"Không sai."
Hắn nhẹ giọng trả lời. Khi hắn mới ra mắt, liền có rất nhiều người đánh giá diện mạo hắn không tồi, mà khi đó hắn lại không có tác phẩm gì để nêu ra, nên ấn tượng của giới truyền thông và đại chúng đối với hắn cũng chỉ có thế. Nhưng một cô gái chuyên chú ngắm nhìn hắn, dùng giọng điệu tràn đầy vui mừng mà khen hắn đẹp, thì đây vẫn là lần đầu tiên.
Rốt cuộc, khi giới truyền thông và các fan đánh giá hắn, bọn họ vĩnh viễn đều hoặc là chỉ hờ hững khách quan, hoặc là kích động khi đánh giá thần tượng. Hắn chưa bao giờ thiếu những người khen ngợi hắn, chỉ là chưa từng trải nghiệm việc một cô gái dù chẳng mê phim của mình nhưng lại toàn tâm toàn ý khen mình đẹp như vậy.
Mà theo thời gian trôi đi, những người khen hắn đẹp kia cũng dần dần chuyển qua đánh giá kỹ thuật diễn của hắn.
"Tuy việc tôi không phải người đầu tiên khen anh đẹp khiến tôi hơi không vui một chút, nhưng... Đoạn Mộ, anh thật sự rất đẹp nha."
Cô nói xong, lại tự mình vui vẻ nở nụ cười.
Có qua có lại, hắn cũng cười nói:
"Cô cũng rất đẹp."
Hắn sẽ không dùng hai chữ "xinh đẹp" để hình dung cô. Hai chữ này đối với cô thì vẫn quá già dặn. Phong Quang lại ngồi sang bên cạnh hắn, cô khẽ hỏi:
"Tôi nói anh đẹp, anh có cảm thấy vui không?"
Hắn không đáp mà hỏi lại:
"Tôi nói cô đẹp, cô có cảm thấy vui không?"
"Có nha."
Cô thẳng thắn gật đầu,"Cho dù tôi biết anh chỉ nói lời khách sáo vậy thôi, nhưng khi nghe anh nói tôi đẹp, tôi vẫn rất vui vẻ'
"Cô Hạ nói tôi đẹp, chỉ là lời khách sáo sao?"
Cô lắc đầu,"Không phải."
"Lời của tôi cũng không." Trong mắt hắn nhiễm ánh đèn ôn nhu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận