Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 43: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 43: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 43: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Mấy ngày kế tiếp có mưa xuống, gió biển vốn đang nóng bức cũng trở nên mát mẻ hơn nhiều, ít nhất cũng sẽ không khiến người ta thấy nóng như vậy nữa.
Phong Quang đứng bên cửa sổ, trong mắt cô có mảnh rừng cây, có bờ biển xa xa, và cả nhiều đám mây trắng nhưng ánh mắt đang nhìn vào khoảng không của cô, lại tựa như không có gì cả.
Bệnh của cô đã tốt lên, vết thương trên thân thể cô cũng đã lành lại, không cần uống thuốc, cũng không cần bôi thuốc nữa, nhưng điều này sẽ không khiến người đàn ông kia thay đổi bất cứ ý tưởng nào về việc thân mật với cô. Lúc hoàng hôn, mây trắng cũng nhuốm nắng chiều.
Cô bị người đàn ông không biết đã trở về lúc nào ôm lấy từ sau lưng. Không cần bất cứ phản ứng nào, cằm cô bị người kia nâng lên, một nụ hôn dịu dàng đặt trên môi cô, lưỡi hắn linh hoạt tiến vào trong miệng cô, thăm dò chiếc lưỡi mềm nhữn, tham lam chiếm lấy từng góc, đoạt lấy từng tấc hơi thở ngọt lành của cô.
Một lúc lâu sau, hắn buông cô ra, lại vẫn như cũ không hề rời khỏi môi cô. Môi hắn dán lên cánh môi cô mà hỏi:
"Nhớ tôi không?"
"Quan trọng à?"
Hắn cười,"Không quan trọng. bởi vì Phong Quang vẫn đang ở bên cạnh tôi, cho nên dù là bất cứ đáp án nào cũng đều không quan trọng."
Tay hắn luồn vào váy cô, đây là chiếc váy hắn tự mình mặc cho cô vào buổi sáng hôm nay, ngay cả nội y bên trong cũng do hắn giúp cô mặc vào. Tay hắn rốt cuộc cũng luồn qua mảnh vải hơi mỏng kia, ngón tay nhẹ nhàng chạm đến nơi đã từng bị hắn làm tổn thương, lại khẽ hôn cô một cái, hắn thấp giọng hỏi:
"Chỗ này còn đau không?"
"Dù tôi có nói gì... Anh vẫn luôn coi phán đoán của chính anh là đúng nhất."
Dường như do tâm tình không tốt, gần đây cô càng ngày càng ăn ít đi, mỗi khi cô chỉ ăn một ít rồi không muốn ăn nữa, hắn sẽ lại dỗ cô ăn nhiều hơn một chút.
Cô có thể cự tuyệt, nhưng hắn sẽ không chấp nhận sự cự tuyệt của cô. Kỳ Vị cười khẽ ra tiếng, hắn cởi chiếc nơ con bướm đang cột lấy mảnh vải kia ra, miếng vải mỏng manh kia rất nhanh liền bị hắn tiện tay ném về một phía trên giường. Hắn vòng tay qua eo cô, khiến lưng cô dán sát vào người mình hơn nữa. Khi Phong Quang cảm nhận được thứ nóng bỏng đặt ở chỗ kia, cô liền không nhịn được mà run rẩy.
"Đừng sợ..." Hắn hôn cô, rất dịu dàng. Hắn đang cẩn thận làm cô cảm thấy vui sướng, mà không phải chịu đau. Hắn than nhẹ,"Biểu hiện gần đây của Phong Quang rất tốt, tôi sẽ không làm đau em."
Đúng vậy, cảm giác lần trước hắn cho cô thật sự không thể coi là tốt được. Hắn dường như cũng loáng thoáng nhận ra, rằng cô có bóng ma tâm lý, mà bóng ma tâm lý này lại khiến hắn đau đầu, dù sao thân thể cô cũng ngon miệng ngọt ngào như vậy, hắn không nỡ từ bỏ, cũng không nỡ thấy dáng vẻ run rẩy của cô.
Phong Quang cắn môi, cố gắng không phát ra bất cứ âm thanh kỳ quái nào.
Khi khóa váy từ từ kéo xuống, nụ hôn của hắn cũng đặt lên tấm lưng bóng loáng của cô, động tác chỉ nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại có thể khiến cô gái trong lòng hắn cảm nhận được tình cảm mềm mại của hắn lúc này.
Với động tác mềm nhẹ của ngón tay hắn, Phong Quang gần như muốn co tròn người lại trong lòng người đàn ông này. Nhờ có tay hắn ôm, nên cô mới không mềm chân ngã xuống.
Hắn luôn nhớ rõ các vị trí mẫn cảm trên người cô, hắn cũng có thể rất nhanh chóng tìm được những nơi mẫn cảm đó vào lúc cảm thấy cô đã chuẩn bị xong.
Chẳng qua mới chỉ hơn mười ngày không thân mật với cô, mà hắn đã cảm thấy như mười mấy năm trôi qua vậy. Hắn phát ra tiếng rên thỏa mãn bên tai cô, sau đó khẽ hỏi: "Thoải mái chứ? Phong Quang."
Bạn cần đăng nhập để bình luận