Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 31 - Chương 5: Công lược võ lâm minh chủ

Quyển 31 - Chương 5: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 5: Công lược võ lâm minh chủ
Văn Các đã khoanh tay, không vui nói với Văn Đình:
"Này, Tam sư đệ, ngươi đừng có chia rẽ quan hệ của tiểu sư muội với ta. Đâu phải ngày nào ta cũng đánh đánh giết giết, chẳng phải hàng ngày ta đều gõ sắt trong lò rèn, lại giúp sư phụ chiêu đãi khách hay sao?"
"Khó trách lúc nào cũng đầy mùi mồ hôi."
Văn Đình nâng tay áo che mũi mình, lại lôi kéo Phong Quang lui ra sau vài bước, thoạt nhìn cực kỳ ghét bỏ Văn Các.
Văn Các không khỏi nâng cánh tay lên ngửi ngửi mùi trên người mình, sau khi thấy chẳng có chút mùi mồ hôi nào cả, hắn liền đen mặt nói với Văn Đình:
"Ẻo lả, ngươi lại muốn đánh nhau sao?"
"Hơi một chút liền đánh nhau... Đây cũng đâu phải cách giải quyết vấn đề của người có văn hoá. Nhị sư huynh, từ rất lâu trước đây ta đã nói huynh hãy sửa chữa hình tượng kẻ lỗ mãng của mình đi rồi mà. Huynh có thể học theo Đại sư huynh mà gia tăng học vấn và chăm sóc hoa, cũng có thể học thêu hoa như tiểu sư muội, tóm lại vẫn tốt hơn cái kiểu của huynh, cả ngày vác kiếm tìm người đánh nhau như kẻ tầm thường đầu óc giản đơn, tứ chỉ phát triển."
Văn Đình thao thao bất tuyệt một hồi, lại trực tiếp định nghĩa hình tượng của Văn Các là ngu ngốc không có đầu óc.
Mày Văn Các giật giật, sau cùng hắn vẫn không nhịn nổi mà rút trường kiếm bên hông ra,"ẻo lả, ta thấy ngươi thật sự muốn ăn đòn!"
Dứt lời, hắn đã rút kiếm xông lên.
Văn Đình nhẹ nhàng dùng khinh công nhảy ra xa, mũi chân hắn nhẹ dùng trên lan can gỗ, bình tĩnh sửa sang lại đầu tóc mình, nhìn Văn Các mà cười ha hả:
"Nhị sư huynh, huynh cứ thử xem cái thanh kiếm chậm chạp này của huynh có đụng được tới một sợi tóc nào của ta không"
Văn Các "Hừ" một tiếng, thân hình vừa chuyển, lại tấn công về phía Văn Đình.
Phong Quang đứng một mình tại chỗ, cô nhìn Văn Đình dùng khinh công cao siêu bay từ bên này sang bên kia, lại từ bên kia bay đến bên này, mà lần nào kiếm của Văn Các cũng đều thiếu một chút xíu mới có thể chạm tới Văn Đình, nhưng Văn Các dường như không biết nhụt chí vậy, hắn vẫn đuổi theo hăng eav như ©ñ. Hình ảnh người đuổi ta trốn kia, Phong Quang đã thấy rất nhiều lần, cô không cần nghĩ có thể nói ra kết quả, trừ phi Văn Đình muốn cho Văn Các đuổi kịp, nếu không Văn Các nhất định sẽ không chạm được đến Văn Đình nửa phần.
Về khinh công thì ở Tàng Binh Phủ này, ngoại trừ Hạ Triều, không ai có thể vượt qua Văn Đình được.
Văn Các và Văn Đình ba ngày cãi nhau một trận nhỏ, năm ngày cãi nhau một trận lớn, ngày nào bọn họ không cãi nhau mới là chuyện lạ, Phong Quang không hề lo lắng ai trong bọn họ sẽ đả thương người kia, vì trong lòng cả hai đều biết chừng mực, nếu hai người kia muốn đánh, vậy cử để bọn họ đánh đi.
Không lâu sau, tin tức về cái chết của Tả Thủ Đao truyền đến, theo lời đệ tử Tàng Binh Phủ trở về báo tin, trên người Tả Thủ Đao không có bất cứ vết thương nào, mới đầu tất cả mọi người đều tưởng chết do trúng độc, chỉ đến khi mời người của Thẩm gia "Châm Vàng" tới khám nghiệm mới phát hiện Tả Thủ Đao chết do vỡ tim.
Toàn thân không có bất cứ vết thương nào lại vỡ tim mà chết, đây là chuyện khiến người ta nghĩ trăm lần cũng không ra, Tả Thủ Đao chết đột ngột, cũng không có chứng cứ nào cho thấy người hắc đạo đã làm việc đó, nhưng mọi người đều có thể xác định, đây đúng là việc do hắc đạo làm. Khiến người ta vỡ tim, đây nhất định là võ công bàng môn tả đạo gì đó, mà đã luyện võ công bàng môn tả đạo, không phải người hắc đạo còn là ai đây?
Bạch đạo đã chết mất Tả Thủ Đao, vì để phòng ngừa loại sự cố đánh lén này tiếp tục xảy đến, Minh chủ Võ lâm quyết định ủy thác cho Tàng Binh Phủ bảo vệ Tiêu Bạch Thư. Đương nhiên, đây không phải vì bọn họ không tỉn vào thực lực của "Ngân Địch Thư Sinh" Tiêu Bạch Thư, mà vì Ma giáo trước nay đều không từ thủ đoạn, cho nên mới không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Cũng bởi vậy, Tiêu Bạch Thư mới tạm thời ở lại trong Tàng Binh Phủ.
Tiêu Bạch Thư là khách của Tàng Binh Phủ, nhưng cũng sẽ không dính dáng gì tới Phong Quang, chỉ là Tiêu Bạch Thư và Văn Hiên vừa gặp đã thân thiết, Văn Hiên thích hoa, Tiêu Bạch Thư thích nhạc, bọn họ lại cùng có trình độ học vấn rất cao.
Tiếng nói chung rất dễ kéo gần khoảng cách giữa hai người cùng lứa tuổi, Tiêu Bạch Thư và Văn Hiên trở thành bằng hữu, việc này lại làm khổ Phong Quang. Trước nay cô có chuyện gì cũng đều thích tìm Văn Hiên kể lể oán giận, bởi Văn Hiên là một người nghe rất tốt, bất luận Phong Quang có vô lứ đến thế nàn. hắn celna eẽ hết e1^ ân nhu với c©â. Nhưng hiện tại thì khác, chỉ cần Phong Quang đến hoa viên tìm Văn Hiên thì Tiêu Bạch Thư cũng nhất định ở chỗ này. Tiêu Bạch Thư và Văn Hiên bàn chuyện trên trời dưới đất, Phong Quang có tri thức ít ỏi liền hoàn toàn không chen miệng vào được.
Cô có hơi tức giận, nhưng trước mặt người ngoài lại không tiện phát tác.
Phong Quang một lần nữa "bị ép" rời đi, trên đường về phòng, cô tức giận cầm kiếm phá hủy hoa cỏ suốt dọc đường đi. Đại sư huynh cô là người tiếc hoa, cô thì không phải!
Cô đã lãng phí thời gian ở Tàng Binh Phủ lâu như vậy, có còn muốn đi tìm Thích Trường An yêu đương hay không chứt!
Nhưng cô ngay cả cổng lớn của Tàng Binh Phủ cũng không thể ra! Cô vừa sốt ruột, cơn tức liền lớn hơn, trường kiếm đảo qua, lại thêm mấy đóa hoa tươi rơi xuống đất. Một con ong mật vốn đang đậu trên hoa liền bay vòng quanh Phong Quang một vòng, dường như muốn trả thù cô phá nơi làm tổ của mình, nó liền đậu trên tay Phong Quang. Phong Quang kịp phản ứng nhận ra con ong mật muốn đốt mình, cô liền vung tay, hất con ong mật kia ra. Nhưng ong mật vẫn tiếp tục bay vòng quanh cô, dường như không đốt được cô thì nó không cam lòng vậy.
Phong Quang tức giận,"Được lắm, ngay cả súc sinh như ngươi cũng muốn gây chuyện với ta!"
Hàn Tễ Kiếm được rút ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh liền lóe lên. Đừng hiểu lầm, với công lực của Phong Quang, có muốn cũng không phát được ra kiếm khí, đó chẳng qua là luồng sáng do bảo kiếm phản chiếu lại ánh mặt trời mà thôi.
Phong Quang vung Hàn Tễ Kiếm muốn chém chết con ong mật kia. Đúng lúc này, người từ phía bên kia đi tới, Phong Quang xoay người một hồi, bảo kiếm này liền chỉ tới chóp mũi người kia, chỉ thiếu chút nữa kiếm này đã đâm vào da cô nàng.
Phong Quang thấy có người thì hơi ngây ra, thiếu nữ bị kiếm chỉ vào cũng sửng sốt, một bên không ngờ sẽ có người đột nhiên chạy ra, một bên thiếu chút nữa mất mạng nên ngây ngốc.
"Tiểu, tiểu, tiểu thư..."
Nha hoàn bên cạnh run run rẩy rẩy nói với Phong Quang:
"Đây là biểu tiểu thư, Hoa Nhan Hoa cô nương, lão gia và phu nhân đã dặn nô tỳ đưa biểu tiểu thư đến phòng cho khách..."
"Biểu tiểu thư?" Thiếu nữ mặc váy sam xanh biếc kia thoạt nhìn cũng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo cô ta chỉ có thể được xem là thanh tú, bề ngoài của cô ta tuy không bì kịp với Phong Quang, nhưng đôi con ngươi linh động trong sáng của cô ta lại đặc biệt khiến người ta chú ý.
Cô ta hồi phục tinh thần, bày ra một nụ cười lịch sự:
"Hẳn đây chính là biểu tỷ... Ta là Hoa Nhan."
"Ta biết, ngươi là nữ nhỉ của cô cô ta."
Về mặt Phong Quang cực kỳ vi diệu,"Ta cũng chỉ từng nghe người ta nhắc tới mà thôi, năm đó cô cô bỏ trốn với người ta, vẫn chưa từng trở về Tàng Binh Phủ, thật ra không nghĩ tới nữ nhi của bà ấy đã lớn như vậy."
Đương nhiên Phong Quang biết thân phận của Hoa Nhan, mẫu thân Hoa Nhan là muội muội của Hạ Triều, tên là Hạ Mộ.
Hạ Mộ thân là tiểu thư Tàng Binh Phủ nhưng năm đó lại coi trọng một người đàn ông có vợ, người đàn ông có vợ kia tên là Hoa Tân, nghe ra chẳng phải "hoa tâm(1)" à? Rõ ràng đã có gia đình mà vẫn bỏ trốn đi cùng Hạ Mộ.
x**xx*xx*x*x***
(1) Hoa tâm: lăng nhăng đa tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận