Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 4: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ

Quyển 33 - Chương 4: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 4: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
"Được rồi, bác sĩ Lục."
Hạ Triều đứng ra, ngữ khí không chút thân thiện,"Nếu Phong Quang đã không có vấn đề gì, tôi nghĩ việc kiểm tra của cậu cũng có thể kết thúc ở đây, hiện tại là thời gian của một nhà ba người chúng tôi, mời cậu rời đi trước."
Phong Quang nhìn cha cô, thầm nghĩ trong khoảng thời gian cô hôn mê này, dường như tính tình cha cô càng ngày càng tệ.
Lục Sâm đứng lên, tốt tính cười nói với Hạ Triều:
"Hạ tiên sinh không cần phải gấp gáp, tôi sẽ rời đi."
Nói xong, hắn đã nhấc chân rời khỏi.
"Đợi đã!"
Phong Quang gọi hắn lại.
Hạ Triều và Vương Từ đều ngẩn ra, tiếp theo đều lộ vẻ mặt lo lắng.
Lục Sâm dừng chân lại, quay đầu nhìn Phong Quang.
Phong Quang hơi cúi đầu, thật ngại quá, mỗi khi bị hắn nhìn chăm chú như vậy, cô đều sẽ có ảo giác mình sắp mặt đỏ tai hồng đến nơi.
Nâng tay lên, ánh mắt cô lảng tránh nói:
"Anh để quên thứ này..."
Trên tay cô là một mặt dây chuyền hình gấu bông nhỏ, đây là thứ hắn đánh rơi vừa rồi khi ngồi trước giường nói chuyện với cô.
"Hóa ra là thứ này..."
Khóe môi Lục Sâm trước sau vẫn hiện một nụ cười nhẹ, nhưng điều này không có nghĩa hắn là một người dễ gần gũi, ngược lại, trong phần lớn thời gian, nụ cười của hắn đều biểu lộ một sự xa cách.
Đây là kết luận mà Phong Quang đưa ra khi nhìn Lục Sâm nói chuyện với cha mẹ mình, chẳng qua khi hắn nhìn mình... cô cũng không có gan lớn như vậy mà trắng trợn táo bạo nhìn hắn. Phong Quang cũng tự nhận là mình là người lớn mật, sao vừa gặp người đàn ông này, cô liền không tự chủ được mà cảm thấy e lệ đây?
Dưới ánh mắt không có ý tốt của Hạ Triều, Lục Sâm lại đi tới trước giường, hắn tiếp nhận đồ vật trong tay Phong Quang, may mắn nói:
"Vẫn may có Phong Quang nhắc nhở, nếu không tôi liền quên mất con gấu nhỏ này, chỉ sợ Tiếu Tiếu sẽ lại giận dỗi tôi." "Tiếu Tiếu?"
Cô tò mò.
Hắn cũng liền cười giải thích,"Tiếu Tiếu là con gái tôi, năm nay vừa đúng năm tuổi."
Hạ Triều cảnh cáo kêu to,"Lục Sâm!"
Phong Quang bị tiếng quát lớn đột ngột của cha mình làm cho hoảng sợ, cô nhìn ông bằng ánh mắt kỳ lạ, lại nhìn về phía Lục Sâm đang rất bình thản,"Bác sĩ Lục đã kết hôn sao?"
"Đã kết hôn."
Hắn cười khế,"Ngay vào 6 năm trước."
Nghe giọng nói thỏa mãn của hắn, Phong Quang nghĩ, cuộc sống của hắn chắc hẳn là rất hạnh phúc, chẳng qua rất nhanh cô lại thấy tò mò, người đàn ông này thoạt nhìn cũng không dễ nắm bắt như vậy, không biết một người phụ nữ như thế nào mới có thể bắt lấy hắn, còn kết hôn sinh con nữa đây.
Bên kia, Hạ Triều và Vương Từ đã quyết định muốn cưỡng chế đuổi người đàn ông này ra ngoài, chẳng qua bọn họ còn chưa kịp hành động, từ ngoài phòng bệnh lại có hai người đi vào.
Là một nam một nữ, nam lạnh lùng cao ngạo, nữ thanh tú động lòng người.
"Chị, chị thật sự tỉnh rồi!"
Cô gái thanh tú động lòng người kia vừa thấy Phong Quang ngồi trên giường bệnh liền không nhịn được vui mừng kêu lên,"Thật tốt quá! Chị rốt cuộc đã tỉnh!"
Cô ta gọi Phong Quang là chị, dĩ nhiên bởi vì cô ta chính là Yến Niệm Niệm, cũng chính là con gái được Hạ gia nhận nuôi, vị nhị tiểu thư Hạ gia trên danh nghĩa kia.
Phong Quang lại chưa nhìn Yến Niệm Niệm, cô hưng phấn nhấc chăn lên, cứ như vậy mặc đồ bệnh nhân, giẫm chân trần trên mặt đất, chạy tới ôm lấy người đàn ông ít nói ít cười kia. Trong nháy mắt, thân mình người đàn ông cứng đờ lại.
Phong Quang đang vui vẻ không hề phát hiện, cô ngẩng đầu, mỉm cười ngọt ngào nói "Thẩm Hành, em còn đang nghĩ sao anh lại chưa tới thăm em, có phải thừa dịp em hôn mê mà đi tìm niềm vui mới hay không. Hiện tại anh tới rồi, em thật vui vẻ!"
Không khí trong phòng khoảnh khắc này đã đông cứng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận