Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 32 - Chương 34: Công lược trạch nam game thủ

Quyển 32 - Chương 34: Công lược trạch nam game thủQuyển 32 - Chương 34: Công lược trạch nam game thủ
Yến Quy hơi giật mình, tiếp theo vội vàng đỡ lấy thân mình cô, tay hắn xoa gáy cô, vội vàng hỏi:
"Có sao không?"
Hắn không nghĩ tới Phong Quang sẽ thay hắn chặn lại một đòn. Trên thực tế, cho dù không có Phong Quang, hắn cũng có thể tránh di.
"Em..." Phong Quang nửa híp mắt, cảm thấy đầu váng mắt hoa, cô khẽ lắc đầu,"Em không sao..."
Nhưng Yến Quy đã nhận ra, tay mình đặt trên đầu cô chạm đến chất lỏng ấm áp, hắn chậm rãi nâng bàn tay run rẩy của mình lên, máu đỏ dính trên tay làm đau đớn hai mắt hắn.
Phong Quang cố hết sức muốn tỉnh táo nhưng lại thất bại. Thân mình cô mềm nhữn dựa vào trên người hắn, cả người không còn sức lực.
"Tôi đưa em đi bệnh viện... em sẽ không có việc gì."
Yến Quy bế Phong Quang đang chìm trong trạng thái nửa hôn mê lên, hắn bước nhanh tới chiếc xe màu đen đỗ không xa phía trước, bất luận là người của đại ca đầu lâu hay đám vệ sĩ, bọn họ đều đã đánh nhau đến đỏ mắt, bởi vậy cũng không ai tiến lên ngăn cản.
Cửa xe mở ra từ bên trong, ngồi trong xe là một người đàn ông đang tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình di động. Đối với chuyện Yến Quy nôn nóng bế Phong Quang bị thương đỉi tới, hắn giống như không hề nhìn thấy vậy. Có lẽ cũng có thể nói, hắn căn bản không quan tâm.
Yến Quy đặt Phong Quang vào trong xe trước, lại nói:
"Phong Quang bị thương, cần lập tức đi bệnh viện."
Những lời này hắn không nói với người đàn ông chơi di động, mà nói với tài xế ngồi phía trước.
Tài xế lại nhìn người đàn ông áo đen ngồi phía sau, lúc này mới nhìn Yến Quy gật đầu,"Được."
Khi Yến Quy sắp sửa lên xe ôm Phong Quang, di động của hắn lại vang lên. Tiếng chuông này không giống tiếng chuông báo các cuộc gọi đến khác của hắn, nói cách khác, đây là nhạc chuông hắn đặc biệt thiết lập. Hắn nhìn Phong Quang đang hôn mê, rốt cuộc vẫn do dự lấy di động ra khỏi túi, tên người gọi tới là người hắn chờ đợi đã lâu.
Hắn bấm nhận điện "Có việc sao?"
Cũng không biết người bên kia nói gì, vẻ mặt hắn bỗng nhiên hơi đổi. Hồi lâu sau, hắn nói:
"Tôi sẽ đến ngay."
Sau khi cúp điện thoại, chân Yến Quy vốn định bước lên xe lại thu về, nhưng hắn không vội vã đi, mà cúi người nhìn khuôn mặt nhỏ của Phong Quang, trong mắt hiện vẻ rối rắm mà những người khác nhìn không hiểu, nhưng rốt cuộc vẫn phải lựa chọn, hắn ngước mắt, nói với người đàn ông vẫn im lặng từ đầu tới giờ trong xe:
"Nể tình bạn bè của chúng ta từ nhỏ tới lớn, cậu có thể tạm thời giúp tôi chăm sóc cô ấy một chút, được không?"
Người đàn ông kia vẫn trầm mặc như cũ, hứng thú duy nhất của hắn dường như cũng chỉ có di động trong tay hắn mà thôi.
Biết rõ tính tình hắn, Yến Quy cũng hiểu được, hắn đã đồng ý rồi. Yến Quy lại duỗi tay xoa nhẹ gương mặt Phong Quang, tiếp theo hắn đứng thẳng người, để lại một câu "Cảm ơn" rồi xoay người rời đi. Không lâu sau, xe chạy về phía bệnh viện. Khi xe rẽ ngang, thân mình Phong Quang đang tựa vào ghế ngồi nghiêng một cái, không khéo liền ngã lên đùi người đàn ông.
Người đàn ông chơi di động hơi ngây người, trước nay hắn vẫn không thích tiếp xúc với người khác, ngay cả Yến Quy cùng lớn lên với hắn từ nhỏ, hắn cũng không thích. Khi hắn đưa tay muốn đỡ cô dậy, đặt cô dựa sang bên kia. Cô khẽ "Hừ" một tiếng, tay hắn khựng lại, tựa như kinh hãi điều gì. Hắn có một ảo giác, đại khái chính là nếu hắn cứ thế chạm vào cô, cô sẽ lập tức vỡ nát như thủy tỉnh vậy.
Tiếp theo, hắn thấy góc áo mình bị một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng nắm được, người đang hôn mê khẽ hé đôi mắt, trong mắt cô dường như có sương mù mông lung, cô vô thức nỉ non,"Yến Quy... Em lạnh quá..."
Sắc mặt cô tái nhợt, miệng vết thương trên đầu chảy máu, hơi làm ướt tóc cô. Cô hiện tại giống như... giống như gì đây?
Một con vật nhỏ bị thương trong rừng đang khẩn cầu thợ săn thương hại.
Cô không tỉnh được bao lâu đã nhắm hai mắt lại, tiếp tục chìm trong mê man.
Một lát sau, người đàn ông im lặng bỏ di động của mình xuống, hắn đỡ người đang nằm trên đùi mình lên, lại ôm cô, để cô ngồi trên đùi mình, mặt cô dán vào ngực hắn, tay nắm lấy góc áo hắn vẫn chưa từng buông ra.
Người đàn ông lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng, nhẹ nhàng ấn lên miệng vết thương đổ máu của cô. Vì đau đớn, cô khẽ nức nở. sợ... Rất nhanh sẽ không sao nữa." Nghe được giọng nói này, tài xế liền run tay, thiếu chút nữa lao xe xuống sông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận