Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 12 - Chương 34: Ngoại truyện 3 (Tư Gìa)

Quyển 12 - Chương 34: Ngoại truyện 3 (Tư Gìa)Quyển 12 - Chương 34: Ngoại truyện 3 (Tư Gìa)
Phong Lưu chưa từng gặp nữ nhân nào không biết xấu hổ như thế, nó nhìn về phía Mạnh Tích xin giúp đỡ:
"Cha, nàng ta bắt nạt con!"
Nhưng còn chưa đợi Mạnh Tích đáp lại thì một giọng nói thoảng nhẹ như mây gió vang lên:
"Hôm nay sao Ngự hoa viên lại náo nhiệt thế này?"
"Hoàng huynh!"
Phong Quang lập tức chạy tới bên cạnh Hạ Phong Tuyết, ôm lấy cánh tay hắn mỉm cười ngọt ngào, dáng vẻ như chim nhỏ nép vào người, làm gì còn chút khí thế kiêu ngạo như vừa rồi chứ?
Hạ Phong Tuyết duỗi tay chỉnh lại mấy sợi tóc bị gió thổi loạn lên của cô khi chạy tới, động tác thân mật tự nhiên tới mức làm người khác cũng cảm thấy đương nhiên. Cũng đúng... công chúa Trường Ninh luôn được huynh trưởng sủng ái nhất mà.
Mạnh Tích và Phong Mị Âm cùng hành lễ:
"Bái kiến Thái tử điện hạ."
"Không cần đa lễ."
Hạ Phong Tuyết mỉm cười nhìn về phía đứa bé kia:
"Chắc đứa bé này là con của Lạc Vương và Lạc Vương phi nhỉ. Sớm nghe nói từ mấy năm trước, Lạc Vương và công chúa Vô Ưu có cơ duyên gặp nhau, lúc này đã có Thế tử. Công chúa Vô Ưu nuôi dưỡng một đứa trẻ bao nhiêu năm như thế chắc gian khổ lắm. Không ngờ sau nhiều năm như thế, công chúa Vô Ưu lại trở thành Lạc Vương phi, đứa trẻ này cũng được nhận tổ quy tông quả thực khiến người ta không khỏi cảm thán rằng duyên phận quả thực là thứ kỳ diệu nhất trên thế giới này."
Sắc mặt của cả Phong Mị Âm và Mạnh Tích đều trở nên vô cùng khó coi. Hạ Phong Tuyết nói thì tưởng dễ nghe, nhưng trên thực tế chẳng phải đang ám chỉ hai người không mai không mối mà đã tằng tịu với nhau, mà Phong Mị Âm thân là công chúa một nước, chưa cưới đã có con sao? Quan trọng nhất là, hắn nói là nghe nói, là nghe ai nói chứ? Vì thanh danh của Phong Mị Âm và Phong Lưu nên
Mạnh Tích giấu chuyện này rất kín, chỉ nói Phong Lưu là con nuôi mà hắn ta nhận về. Chuyện này chỉ có mình Phong Quang biết, dù sao cũng chính nhờ có Phong Quang nói nên hắn ta mới biết được... lạnh, như kiểu có ý muốn nói: ta đã nhìn nhầm người rồi, thì ra ngươi là loại nữ nhân như thế.
Hạ Phong Tuyết nhẹ nhàng bước lên một bước, chắn trước mặt Phong Quang, mỉm cười nói tiếp:
"Phong Lưu tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng diện mạo quả thực rất giống Lạc Vương, cũng khó trách nhiều người nói rằng thực ra Phong Lưu không phải con nuôi của Lạc Vương mà là con đẻ của ngài. Cũng không thể trách lời đồn này lan truyền được, chẳng phải sáu năm trước Lạc Vương từng tới nước Lưu Bích một lần hay sao?"
Mạnh Tích: "..."
Sắc mặt của Mạch Tích không thể nói là khó coi bình thường được nữa.
Phong Quang ở sau lưng Hạ Phong Tuyết khẽ cười thành tiếng. Cô đã bảo ngay mà, nếu đã là con trai ruột của nam chủ thì làm gì có chuyện không giống hắn ta được chứ?
Lúc này, Phong Mị Âm mở miệng nói:
"Cũng vì ta và Lạc Vương thấy đứa trẻ này quá giống với Lạc Vương, cảm thấy hợp ý nên mới nuôi dưỡng nó."
Phong Lưu ngoan ngoãn không nói gì, cho dù nó cực kỳ không hài lòng với việc từ con ruột mà biến thành con nuôi đi chăng nữa thì nó vẫn thông minh và hiểu rằng có những chuyện không bao giờ được nói ra ngoài.
"Thì ra là thế."
Hạ Phong Tuyết gật đầu nói:
"Ta biết ngay mà, Lạc Vương và Lạc Vương phi đâu phải là người làm trái với đạo nghĩa như vậy. Cũng may trên người Phong Lưu không có bớt mà chỉ hậu duệ của hoàng thất nước Lưu Bích mới có, nếu không e là Lạc Vương và Lạc Vương phi khó lòng giải thích được."
Lúc này, Phong Mị Âm cũng trầm mặc không nói.
Cuối cùng, Mạnh Tích nói thời gian không còn sớm nữa, xin dẫn Phong Mị Âm và Phong Lưu rời khỏi Ngự hoa viên.
Phong Quang nhìn theo bóng dáng một nhà ba người bọn họ rời đỉi, cảm thán một câu rất không có thành ý:
"Thật là một gia đình hạnh phúc."
Hạ Phong Tuyết như suy tư gì đó, đáp:
"Không thể phủ nhận, có đôi khi sự tồn tại của hài tử quả thực có tác duna aắn kết tình cảm nhụi thê " ".. Huynh lại nghĩ cái gì thế hả?"
"Ta đang nghĩ, có lẽ có thể triệu hồi Thập Tứ ở bên ngoài về đây rồi."
"Thật không?"
Đầu tiên cô tỏ vẻ kinh hỉ, nhưng sau đó lại hoài nghỉ:
"Không phải huynh vẫn luôn sợ ta sẽ thích hắn à? Lần nào cũng điều hắn đi làm nhiệm vụ ở rõ xa, sao lại thay đổi ý định để hắn quay về thế?"
"Gần đây có phải Phong Quang rất thích ăn đồ chua không?"
Cô ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu:
"Đúng thế."
"Quỳ thủy của Phong Quang hình như đã trễ nửa tháng rồi nhỉ?"
"Đúng..."
Cô trợn trừng mắt, bàn tay đang nắm tay hắn bỗng nhiên dùng sức mạnh tới mức có thể để lại dấu vết:
"Huynh đừng nói với ta là... là..."
"Ừ, không uống công ta nỗ lực nhiều ngày như thế."
Phong Quang nghiến răng, đè thấp giọng xuống:
"Chẳng phải huynh nói với ta là có sử dụng biện pháp tránh thai sao?"
Giờ thì hay rồi, vừa rồi hắn còn châm chọc người ta không mai không mối đã tằng tịu với nhau, giờ đến lượt bọn họ luôn rồi.
"Ta nhìn ý của phụ hoàng thì chỉ sợ còn muốn giữ Phong Quang thêm mấy năm nữa, mà ta thì muốn có Thái tử phi rồi."
"Tư Già..."
"Không cần lo lắng, chúng ta sẽ nhanh chóng cử hành hôn lễ luôn, ta tuyệt đối sẽ không để Phong Quang giống Phong Mị Âm, trước khi thành thân đã sinh con đâu."
"Huynh dùng con để bức hôn, không biết xấu hổi"
"Có thể lấy được thê tử thì còn cần mặt mũi làm gì chứ?"
Cô cứng họng, cạn lời, sao trước kia cô không phát hiện ra nam tử này lại vô lại như thế nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận