Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 30 - Chương 35: Công lược kiếm tiên tàn tật

Quyển 30 - Chương 35: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 35: Công lược kiếm tiên tàn tật
Phong Quang bị chuỗi lời nói dài thật dài của hắn làm cho ngây ra trong chốc lát. Mãi cô mới hiểu được ý hắn nói là gì, khi chìm sâu vào ánh mắt chăm chú nhìn mình của hắn, cô lại không nhịn được mà dần dần đỏ mặt. Từ từ vùi đầu vào trong chăn, Phong Quang chẳng muốn nói chuyện chút nào hết.
Nếu nói cô chán ghét hắn, thì hẳn cô cũng nên tránh xa hắn, nhưng sức hút hắn thường để lộ ra trong lúc lơ đãng lại khiến cô không tự chủ được mà chìm sâu.
"Phong Quang cô nương?"
Nam Kha thấy cả người cô đều lùi về trong chăn, cuộn thành một quả cầu nhỏ. Hắn hơi tò mò, duỗi tay qua chọc chọc.
Trong chăn truyền đến giọng nói rầu rĩ của cô,"Đừng chạm vào ta..."
Nam Kha buồn cười nói "Phong Quang cô nương làm sao vậy?"
"Ta... Ta đang tự hỏi về cuộc đời."
Trong chăn Phong Quang ôm khuôn mặt nóng lên của mình, cảm thấy lập trường của bản thân cực kỳ không kiên định, lúc thì muốn chạy trốn, lúc lại không nhịn được mà xuân tâm nhộn nhạo. Không phải cô có bệnh đấy chứ?
An tĩnh trong chốc lát, Nam Kha lại nhẹ giọng hỏi:
"Không cảm thấy ngột ngạt sao?"
"Không đâu..."
Phong Quang trực tiếp phủ nhận. Kỳ thật cô chui trong chăn, khí tức không lưu thông lại khiến mặt cô càng thêm nóng, sắc mặt cô cũng càng thêm đỏ. Nhưng đây cũng chính là điều cô không muốn để người khác nhìn thấy.
Thật sự quá mất mặt!
Nam Kha hơi trầm mặc,"Cô nương không muốn nhìn thấy ta sao?" Trong giọng nói dễ nghe này, cảm giác mất mát rất dễ nhận ra. Sau khi nhận ra rồi, người ta sẽ không nhịn được mà động lòng, chỉ cảm thấy không nỡ.
Không đúng nha!
Phong Quang chợt nghỉ hoặc, cô cũng đâu phải kẻ đại ác gì, vậy mà sau khi bị bắt đến đây lại bị buộc phải nấu cơm cho cả một thôn, cuối cùng còn phải chịu kinh sợ. Dường như cô mới là người bị hại chứ!? Sao bây giờ cô lại phải thương xót hắn đây!?
Càng nghĩ càng thấy không đúng, Phong Quang xốc chăn lên, vừa định nói một câu cô muốn nghỉ ngơi để bắt hắn rời đi, kết quả vừa mở mắt ra, lại nhìn thấy gương mặt hắn gần trong gang tấc. Không ngoài dự liệu, cô lập tức mặt đỏ tai hồng. Nam Kha hơi cong eo, ngày càng tiến sát đến mặt Phong Quang hơn nữa, bọn họ gần như sắp chạm vào da thịt nhau.
Trong ánh nến ấm áp, khuôn mặt đẹp tựa tranh của hắn làm trái tim Phong Quang loạn nhịp. Cô bỗng nhiên lo lắng, trái tim này của cô đập nhanh như vậy liệu có thể sẽ sớm "treo" hay không. Cô giữ chặt ngực mình, lại chậm rãi xê dịch, chuyển thành đưa lưng về phía hắn.
"Phong Quang cô nương..."
Phong Quang bỗng nhiên ý thức được, giọng của người nam nhân này cũng dễ trêu chọc lòng người như thế. Cô dự định kiên quyết không nhìn hắn. Chỉ cần không nhìn hắn, cảm xúc của cô cũng sẽ không mất khống chế như vậy.
Nào biết cô lại nghe thấy tiếng mở cửa, còn nghe được giọng nói cô đơn của nam nhân kia từ sau lưng truyền đến,"Nếu Phong Quang cô nương không muốn nhìn thấy ta, vậy ta không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi nữa."
Phong Quang không khỏi nắm chặt lấy chăn. Chờ đến khi nghe được tiếng đóng cửa, vẻ mặt cô lại trở nên rối rắm đến mức khó có thể hình dung. Không sai, cô quả thật không muốn nhìn thấy hắn, nhưng nội tâm cô dường như lại không nghĩ như vậy...
Rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau. Mà vừa mới quay đầu lại, trán cô đã bị nam nhân kia búng một cái.
Cô hơi nheo mắt lại, chỉ nghe được hắn nói:
"Phong Quang cô nương rốt cuộc muốn gặp ta hay không muốn gặp ta đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận