Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 47: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 47: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 47: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
"Nhưng... bất kể tôi có bận tâm đến đâu, thì sau khi tôi chết đi, tôi cũng sẽ không nhìn thấy gì cả." Cho nên bất luận tình thế có trở nên như thế nào, cô cũng đều không nhìn thấy được, vậy thì cũng có liên quan gì đâu?
Kỳ Vị cười "Một khi đã như vậy, thì bây giờ Phong Quang cứ chết đi. Dù thế nào đi chăng nữa, thân thể của em cũng đều là của tôi, tuy rằng so với một thân thể ấm áp, thì xúc cảm khi ôm một thi thể lạnh lẽo sẽ không tốt bằng nhưng từ trước đến nay tôi chưa bao giờ muốn thả em đi."
"Kỳ Vị..."
"Không cần lo lắng, Phong Quang sẽ không cô đơn lắm đâu." Ánh mắt Kỳ Vị đầy vẻ dịu dàng lưu tuyến. Sự ôn nhu mà hắn biểu hiện ra vẻ bề ngoài có thể khiến cho bất cứ ai cảm thấy rung động,"Tôi sẽ ở bên em, cha mẹ Phong Quang cũng sẽ ở bên em, có lẽ... chờ đến một ngày nào đó tôi chán ghét em, lúc ấy tôi sẽ có suy nghĩ muốn buông Phong Quang ra cũng không chừng." Hắn nói:
"Chuyện tương lai đâu ai có thể nói chắc được chứ, có lẽ tôi sẽ gặp được người thú vị hơn thì sao."
"Có lẽ ngay lúc này anh có thể ra thế giới bên ngoài, ở đó sẽ có rất nhiều người anh chưa từng gặp, cũng có rất nhiều cô gái xinh đẹp hơn tôi, các cô ấy sẽ đồng ý trao trái tim cho anh."
Phong Quang bình tĩnh đưa ra ý kiến. Rồi sẽ có người nguyện ý tiếp nhận tất cả sự điên cuồng của hắn, nhưng cô cũng hiểu rất rõ, rằng cô không phải là người như vậy.
Kỳ Vị cười một tiếng, dịu dàng nho nhã,"Tôi không cần có được trái tim của bất cứ kẻ nào, ngay cả Phong Quang cũng vậy, cái gọi là trái tim và tình cảm chỉ là thứ hư vô mờ mịt, tôi chỉ cần Phong Quang ở lại bên cạnh tôi là được rồi, còn ngay cả việc trái em hưởng về ai, hoặc em hận tôi cũng không sao cả.
Kỳ Vị có thế giới quan của riêng mình, một thế giới quan mà người bình thường khó có thể hiểu được. Có lẽ... chỉ là có lẽ, việc làm cô vui sẽ khiến hắn cảm thấy sung sướng, mà cái gọi là buông tay sẽ khiến hắn có một loại cảm xúc tàn bạo khó tả, cho nên, cảm giác thỏa mãn khi giam cầm cô bên cạnh sẽ lấn át cả cảm giác vui mừng của hắn khi làm cô vui.
Sự ích kỷ của hắn có thể nói là được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng hắn không nohïĩ rằng đây là môt khuvết điểm. Từ nhỏ đến lớn. môt khi hắn đã muốn cái gì, vậy nhất định hắn sẽ tìm mọi cách để có được, cũng giống như việc hắn biết nên xuất hiện với tư thái nào trước mặt người khác để có được thiện cảm từ phía họ, hắn cũng hiểu rõ, Phong Quang không phải là người hắn có thể buông tay.
Nói đến cũng thật kỳ quái, bất kể là sự cố chấp của hắn đối với cô, hay dự cảm rằng nếu thả cô đi thì cô sẽ lập tức biến mất không còn bóng dáng, những tình cảm đó đều kéo tới một cách kịch liệt đến không hiểu nổi, nhưng cùng lúc, hắn cũng đang hưởng thụ thứ tình cảm không hiểu sao lại đến này.
Hắn nói, chờ đến ngày hắn chán ghét cô, nói không chừng sẽ thả cô rời đi... Một từ như "chán ghét" lại gắn với cô, hắn hoàn toàn không thấy có sự tương ứng nào ở đây cả.
Cho nên, đây chẳng qua cũng chỉ là lời nói suông thôi.
Phong Quang không nói nữa, cô rất im lặng, ngoan ngoãn bị hắn ôm vào trước ngực. Cô nhắm mắt lại nghe tiếng gió, trong lòng cũng không hề có sự sợ hãi hay thất vọng nào.
Đúng vậy, Kỳ Vị chính là người như vậy, hắn sẽ không thay đổi vì bất cứ ai, cho nên, cô cũng không thể làm được như Lưu Tuần.
Hiện tại, cô đã không còn chút sợ hãi hay khủng hoảng nào đối với hắn nữa, rốt cuộc thì cô cũng đang chờ cái chết đến với mình. Nói đến cùng... vì sao bây giờ cô tại chán ghét hắn đến vậy đây?
Cô bị hắn cầm tù, bị hắn cưỡng ép ở lại bên cạnh hắn. Điều duy nhất cô làm sai chính là đã chủ động xuất hiện trước mặt hắn, vì thế cô mới trở thành điều mà hắn cố chấp không muốn buông tay
Cho nên, cô không cam lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận