Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 18 - Chương 39: Công lược thợ săn ma cà rồng

Quyển 18 - Chương 39: Công lược thợ săn ma cà rồngQuyển 18 - Chương 39: Công lược thợ săn ma cà rồng
Phong Quang cảm thấy may mắn vì lúc này mình đã lau sạch vết máu, cô cố gắng bày ra dáng vẻ của một người bề dưới, lễ phép nói:
"Không ngờ lần này Viện trưởng lại tự mình tới Osiris. Viện trưởng, ngài bị thương rồi sao?"
Quả nhiên, một bàn tay của Mạc Phong còn đang chảy máu.
Ông lão cũng chẳng để ý vết thương của mình, đôi mắt đã nhìn vô số người của ông ta sắc bén như chim ưng, phảng phất như có thể nhìn thấu một người dễ như trở bàn tay. Ông ta chậm rãi nói:
"Bố mẹ cô đâu?"
Bởi vì trận bạo loạn này nên có không ít bậc phụ huynh lo lắng cho con em mình còn đang ở trường, một đường chạy thẳng tới đây. Nếu Mạc Phong nhớ không lầm thì vợ chồng họ Hạ cũng đã dọn tới thị trấn Osiris này, dựa theo trình độ cưng chiều con gái của họ, không thể nào xảy ra chuyện bọn họ không tới đây được.
Phong Quang thành thật trả lời:
"Bố mẹ tôi ra nước ngoài du lịch rồi, nên có lẽ bọn họ cũng chưa biết sự tình xảy ra lúc này đâu."
"Cô không gọi điện thoại báo cho họ biết à?"
"Dù sao bọn họ cũng đang ở nước ngoài, có về cũng không kịp, tôi có gọi điện cũng sẽ chỉ làm họ lo lắng thêm mà thôi, nên tôi mới không gọi báo cho họ biết."
"Cô hiếu thuận thật đấy." Mạc Phong cảm khái nói một câu,"Còn thằng nhãi của Tư Đồ gia kia thì chẳng làm cho người ta bớt lo được."
"Tôi nghe nói Tư Đồ U bị Yến La bắt, Viện trưởng đã tìm được anh ta chưa?"
Nhắc tới cái này, Mạc Phong hơi tỏ vẻ giận dữ,"Chúng tôi bao vây, tấn công Yến La, cái thằng nhãi Tư Đồ U đó lại cứ nhảy ra ngăn không cho chúng tôi làm ả bị thương. Chỉ vì nó ở giữa gây khó dễ, chúng tôi sợ làm bị thương tới nó nên mới có nhiều người bị thương như vậy."
"Vừa rồi Viện trưởng về từ chỗ Yến La à?"
"Đúng thế."
Phong Quang lại vội hỏi:
"Tình hình chiến đấu bên đó thế nào rồi? Yến La mạnh như thế, có nhải hà †a lai aiết rất nhiều người rầi khâna^2" Cô rất muốn hỏi rằng Minh Am có bị thương ở đâu không, nhưng cô hỏi thế thì lộ liễu quá.
Mạc Phong đáp:
"Có không ít thương vong, nhưng cuối cùng nhờ có người của Hiệp hội thợ săn trợ giúp, Yến La lại không có thân thể của chính mình nên không thể phát huy thực lực mạnh nhất được, vì thế cũng chẳng chiếm được chỗ tốt nào. Giờ Minh Am đang dẫn theo người xử lý Yến La, cậu ta là thợ săn ma cà rồng kiệt xuất nhất, có cậu ta ở đó, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn."
Đây coi như là một tin tức không tệ, trong lòng Phong Quang hơi nhẹ thở ra.
Nửa tiếng sau, một ma cà rồng mặc áo choàng màu đen chạy vào, đi thẳng tới chỗ Mạc Phong thông báo:
"Yến La chết rồi."
"Tốt."
Mạc Phong hơi hiện lên vẻ tươi cười,"Đám xác không hồn ngoài đó thì sao?"
Theo thói quen, tất cả huyết tộc đều gọi đám ma cà rồng không có ý thức tự chủ kia là xác không hồn.
"Yến La vừa chết thì đám xác không hồn đó liền mất đi quá nửa sức chiến đấu."
Đột nhiên Phong Quang hỏi:
"Yến La đã chết, vậy Tăng Tuyết thì sao? Tăng Tuyết chính là thân thể bị Yến La chiếm lấy để sử dụng ấy."
"Ồ... trái tìm Yến La trong thân thể cô gái đó đã bị hủy, vì cứu cô ta, Tư Đồ thiếu gia đã chuyển hóa cô ta thành huyết tộc rồi."
Nghĩ vậy, tuy rằng quá trình hơi khác biệt nhưng kết cục của nam nữ chính cuối cùng vẫn không thay đổi.
Đột nhiên Mạc Phong hỏi:
"Cô không có suy nghĩ gì à?"
"Suy nghĩ gì chứ?"
Phong Quang đột nhiên nhớ ra Tư Đồ U là chồng chưa cưới của mình, mà chồng chưa cưới lại đi để tâm tới một cô gái khác như thế, biểu hiện của cô lúc này có vẻ quá mức lạnh nhạt rồi, thế nên cô vội điều chỉnh cảm xúc:
"Chờ Tư Đồ U trở về rồi, tôi sẽ tìm anh ta nói chuyện cho rõ ràng." Phong Quang nhìn vào mắt Mạc Phong, trong mắt ông ta chợt xuất hiện ánh sáng màu xanh biếc, ý thức của cô lập tức chìm vào bóng tối.
*x*******
Trong nhà tù tối tăm dường như có tiếng khóc truyền ra.
Tiếng khóc này quá phiền, người đang ngủ mơ không khỏi nhíu mày, rốt cuộc không chịu đựng được nữa liền ngồi phắt dậy, quát lên một câu,"Đừng khóc nữa!"
Tiếng khóc đột nhiên im bặt.
Vương Từ ở bên ngoài nhà tù xoa mắt, nói với vẻ không có gì tức giận:
"Con ranh này, rốt cuộc con cũng tỉnh lại rồi!"
Hạ Triều phát ra lời không vui:
"Gọi tên Phong Quang tử tế không được à? Con ranh gì chứ?"
“Mẹ...
Phong Quang lại nhìn sang ông bố đang đứng cạnh mẹ mình,"Bố... Sao hai người lại ở đây? Không đúng... Tại sao con lại ở đây?"
Trong căn phòng tối tăm hoàn toàn không thấy ánh sáng, cô chỉ có thể nhìn thấy một hành lang vắng hoe qua khung cửa kính lớn và cả bố mẹ đang đứng bên ngoài cửa kính nữa.
Sắc mặt Vương Từ sa sầm:
"Đây là nhà tù ở nơi sâu nhất của đầm lầy."
"Nhà tù?"
Phong Quang ngồi trên giường, nhanh chóng nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi mình té xỉu. Đầu tiên cô vội vàng đặt tay lên bụng, sau khi không cảm nhận được cơn đau đớn nào hay sự tình gì không ổn với thân thể mình, cục đá trong lòng cô mới rơi xuống. Sau đó, cô lại cắn răng thầm nghĩ, lão già Mạc Phong đáng chết kia, lại bất ngờ sử dụng thiên phú với cô, giỏi lắm đúng không?
Gương mặt trang điểm đẹp đế của Vương Từ đã sớm bị nước mắt làm cho nhòe nhoẹt, nhưng bà cũng chẳng rảnh quan tâm, chỉ cắn răng hung dữ mắng:
"Hạ Phong Quang, con lại đây cho mẹ!"
Thân mình Phong Quang run lên, thành thật xuống giường đi tới bên cửa sổ, rũ đầu, không định nhìn thẳng vào bố mẹ mình.
Vương Từ thấy cô như thế thì càng tức giận hơn,"Con giỏi lắm, mẹ với bố con vừa mới ra nước ngoài một chút, còn chưa tới một tháng mà con đã "Vậy bố mẹ không muốn thì không làm cũng được mà..."
"Hạ Phong Quang!"
"Bình tĩnh, bình tĩnh!"
Hạ Triều vỗ bả vai vợ mình, lại nhìn về phía con gái với vẻ mặt ôn hòa,"Phong Quang, con phải biết là khi bố mẹ nhận được điện thoại của viện trưởng thì sốt ruột vô cùng, cho dù bố mẹ đã bảo là chờ bố mẹ về rồi hãy xử lý chuyện này nhưng ông ta vẫn cứ nhốt con vào đây."
Cảm xúc của Phong Quang cũng không được tốt cho lắm, cô dùng chân trái đá lên bức tường cái nặng cái nhẹ,"Con xin lỗi, đã quấy rầy cơ hội bồi đắp tình cảm của bố mẹ rồi."
"Con không thể nói như thế được."
Hạ Triều dỗ dành,"Con là con gái của bố mẹ, con xảy ra chuyện, đừng nói là ở Ai Cập, cho dù bố mẹ có đang ở chân trời góc bể thì cũng phải trở về ngay lập tức. Phong Quang, con cũng biết bị nhốt ở đây đại diện cho điều gì, chuyện này cũng không phải không có cơ hội thay đổi..."
Phong Quang ngẩng đầu lên,"Còn có thể thay đổi kiểu gì được chứ? Con biết, ma cà rồng như con cuối cùng đều bị thẩm phán xử cực hình thôi."
Vương Từ nói:
"Con khác với bọn họ, con là thuần huyết, thân phận của con cao quý hơn họ nhiều. Phong Quang, con nghe mẹ nói, chỉ cần con nói ra người đàn ông đó là ai, lại bỏ đứa bé này đi, Viện Nguyên Lão có thể bỏ qua mọi chuyện."
"Nhưng mà hai điều kiện mẹ vừa nói... con không đồng ý cái nào cả."
Vương Từ không khỏi tăng cao âm lượng,"Phong Quang, con còn không hiểu ư? Đây là cách duy nhất có thể khiến con sống sót."
"Con biết... Mẹ, nếu mẹ là con, mẹ có lựa chọn không cần con nữa không?"
"Cái này không giống!" Vương Từ cắn môi, trong mắt có ánh nước,"Mẹ và bố con đều là thuần huyết, là hôn nhân được Viện Nguyên Lão thừa nhận, nhưng còn con thì sao đây? Chưa kết hôn đã mang thai, còn là có thai với một con người, nếu con là huyết tộc bình thường thì cũng chẳng sao, nhưng con là thuần huyết, con làm thế là xúc phạm tới quy củ bao đời này của Viện Nguyên Lão!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận