Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 31 - Chương 21: Công lược võ lâm minh chủ

Quyển 31 - Chương 21: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 21: Công lược võ lâm minh chủ
"Hạ tiểu thư không ngại thì cứ đoán như vậy đi."
Tiêu Bạch Thư cười,"Ta cáo từ trước."
Tiêu Bạch Thư không chờ Phong Quang giữ lại đã xoay người muốn lập tức rời đi.
"Tiêu đại hiệp..."
Phong Quang hô một tiếng, trước mắt bỗng hiện lên một bóng người màu đen, nhưng khi cô định thần nhìn lại thì chẳng hề có bóng người màu đen nào cả, tựa như đó chỉ là ảo giác của cô vậy.
Nhưng đúng vào lúc này, Tiêu Bạch Thư vốn dĩ sắp rời đi lại dừng bước.
Trong lòng Phong Quang vui vẻ, thầm nghĩ không biết có phải người này lại đổi ý, muốn nói với cô chuyện giang hồ hay không. Nhưng cô còn chưa kịp tiến lên, thì liền mẫn cảm nhận ra có điều khác lạ.
Tiêu Bạch Thư giơ tay che lại ngực mình, khẽ nhíu mày, trên trán hắn thấm ra mồ hôi lạnh, dường như đang chịu đựng nỗi thống khổ cực lớn.
Chẳng lẽ hắn có bệnh kín gì? Phong Quang dừng một chút, liền tiến lên quan tâm nói:
"Tiêu đại hiệp, ngươi không sao chứ?"
Tiêu Bạch Thư vẫn chưa trả lời, hai chân lại ngã quy xuống đất. Vẻ mặt hắn thống khổ, còn mơ hồ phát ra tiếng kêu rên.
Phong Quang rốt cuộc cảm thấy chuyện bất ổn, cô vội tiến lên đỡ tay hắn,"Tiêu đại hiệp..."
Khi chạm vào cánh tay Tiêu Bạch Thư, Phong Quang liền đột nhiên im bặt, vẻ mặt cô thoáng giật mình, trong một khắc này dường như đã mất đi phản ứng.
Cảnh vật xung quanh dường như đột nhiên thay đổi.
"Nào, Phong Quang, đây đều là điểm tâm con thích ăn nhất."
Vương Từ bưng hai đĩa điểm tâm đi đến trước mặt cô.
Hạ Triểu cũng đi theo Vương Từ tới, trong tay ông bưng một chén canh gà,"Ở đây còn có đùi gà con thích ăn nhất..."
Ở xung quanh Phong Quang, tất cả đều là bàn dài, mà trên bàn sớm đã bày đầy các loại đồ ăn ngon. Cô không khỏi thỏa mãn nở nụ cười. Nhưng bỗng nhiên có tiếng sấm truyền đến. Tiếng sấm cùng tia chớp đánh nát dường như chui vào trong đất, dần dần biến mất không thấy đâu.
Phong Quang kinh hoảng cuống quít nhìn một bàn đồ ăn biến mất trước mắt mình, cô "Oà" một tiếng, liền vô cùng đau đớn khóc ra.
"Bánh hoa quế của ta... đùi gà của ta... cả đường hồ lô của ta nữa... Các ngươi đừng rời khỏi ta mà..."
Phong Quang vừa kêu vừa khóc. Cô lau nước mắt, khi đôi mắt lần nữa mở ra, lại bỗng nhiên phát hiện, xung quanh đây không hề có bàn thức ăn ngon nào cả, cũng không có cha mẹ cô.
Chẳng qua chỉ là một khoảng không đen như mực, cô vẫn đang ở trong một viện hẻo lánh của Tàng Binh Phủ mà thôi.
Vừa rồi là... ảo giác?
Nước mắt trong khóe mắt Phong Quang vẫn chưa khô, cô lại không rảnh lo nghĩ nhiều, bởi sau khi hồi phục tỉnh thần, cô lại phát hiện, sắc mặt của Tiêu Bạch Thư bên cạnh cô đang tái nhợt, chỉ nghe tiếng hít thở kịch liệt của hắn, liền biết hắn sắp không thở nổi.
"Tiêu đại hiệp... Ngươi làm sao vậy!?"
Phong Quang lay lay bờ vai hắn, nhưng bất kể cô gọi lớn tiếng cỡ nào, ánh mắt của
Tiêu Bạch Thư vẫn dại ra như cũ, ở trong mắt hắn không hề thấy hình ảnh bất cứ cứ gì.
Nhưng sắc mặt hắn đã tái nhợt đến mức dọa người.
Chẳng lẽ... Hắn cũng bị chìm vào ảo giác đáng sợ sao?
Phong Quang liên tưởng đến tình trạng kỳ quái của mình vừa rồi, lập tức nghĩ ra có lẽ Tiêu Bạch Thư cũng bị chìm trong ảo giác.
Cô không lay tỉnh được hắn, cũng liền liều mạng mà vỗ mặt hắn nói:
"Tiêu đại hiệp, ngươi tỉnh lại đi. Những thứ ngươi đang nhìn thấy đều là giả! Ngươi mau tỉnh táo lại! Ngươi chính là một đại hiệp lừng danh, cao thủ nhất đẳng trong chốn giang hồ, ngươi không thể dễ dàng bị ảo giác đánh bại như vậy!"
Ánh mắt Tiêu Bạch Thư chớp động, hiện ra sắc thái vùng vẫy đấu tranh, nhưng hắn vẫn không thể nào thoát khỏi ảo giác.
Phong Quang không hiểu rốt cuộc Tiêu Bạch Thư gặp phải ảo giác gì mà lại khó có thể thoát ra như vậy, cô chỉ biết, nhìn tình trạng hiện tại của Tiêu Bạch Thư, nếu hắn vẫn không thể thoát ra khỏi ảo giác, thì nhất định tính mạng sẽ gặp nguy hiểm.
Phong Ouiana cắn răng trái lo nhải nahlf, cuối cùng nhìn đến môêt câv gậy ở gần đó, cô đứng lên đi nhặt cây gậy rồi bước trở về, cũng mặc kệ Tiêu Bạch Thư có thể nghe được hay không, cô áy náy nói:
"Tiêu đại hiệp... Đắc tội..."
"Bốp" một tiếng, là âm thanh cô đập mạnh chiếc gậy vào đầu Tiêu Bạch Thư.
Trên đầu Tiêu Bạch Thư chảy máu, Phong Quang sợ tới mức đánh rơi cả gậy trong tay, Tiêu Bạch Thư chậm chạp khẽ chớp mắt, đột nhiên ngã xuống trên mặt đất ngất đi. Phong Quang tại lấy hết can đảm, vươn tay kiểm tra hơi thở của hắn, hắn thở tương đối đều đặn, không còn khó thở như lúc vừa rồi.
Phong Quang thở phào nhẹ nhõm, nhìn hắn đổ máu tóm lại vẫn tốt hơn nhìn hắn mất mạng.
"Tiêu đại hiệp!"
Theo một tiếng thét kinh hãi, một đám người chạy tới đây.
Một nam nhân trung niên vội vàng ngồi xổm xuống bắt mạch cho Tiêu Bạch Thư. Phong Quang đã từng nhìn thấy người này từ xa, ông ta là Tôn Viễn Sơn, chưởng môn của phái Không Động.
Sau khi thấy Tiêu Bạch Thư chỉ bị ngất xỉu, Tôn Viễn Sơn lại quay đầu lạnh giọng nói với Phong Quang:
"Yêu nữ, ngươi dám ra tay đánh lén Tiêu đại hiệp!"
Cái gì?
Yêu nữ?
Phong Quang trầm mặc trong chốc lát, nghiêm túc hỏi:
"Ông cảm thấy, chỉ với diện mạo này của ta mà giống như yêu nữ hả?"
Nói cô là tiên nữ còn có lý một chút đó được không?
"Nếu ngươi dám đánh Tiêu đại hiệp thương, không phải yêu nữ hắc đạo thì là gì?"
Tôn Viễn Sơn phất tay áo đứng lên, ra chiêu nói:
"Ngươi có lá gan trêu vào Tàng Binh Phủ, để xem ngươi có lá gan mà sống trở về hay không!"
Tôn Viễn Sơn tốt xấu gì cũng là chưởng môn, võ công đương nhiên sẽ không thấp. Ngay lúc Phong Quang sắp trực tiếp nhận phải một quyền này của Tôn Viễn Sơn, trước mặt cô bỗng có thêm một bóng dáng nam nhân xuất hiện.
Nam nhân giơ tay, liền nhẹ nhàng tiếp được nắm đấm mang theo mười "Tôn chưởng môn, chớ xúc động."
"Thích minh chủ..."
Tôn Viễn Sơn ngây ra một lát, lại nói:
"Ta và các vị chưởng môn khác nghe được động tĩnh mới đến đây, đúng lúc nhìn thấy cô gái này hành hung Tiêu đại hiệp. Sao? Chẳng lẽ lại không đưa nàng ta ra công lý?"
Lúc này, Văn Hiên cùng Văn Các, Văn Đình cũng chạy theo tới đây, phía sau bọn họ còn có Hoa Nhan nữa. Văn Hiên nhìn Phong Quang, lại nói với Tôn Viễn Sơn:
"Tôn chưởng môn, vị này chính là nữ nhi của sư phụ chúng ta, cũng là tiểu sư muội của ta. Muội ấy tất nhiên sẽ không tấn công Tiêu đại hiệp, ta nghĩ trong đó nhất định có hiểu lầm gì."
"Nữ nhỉ của Hạ phủ chủ..."
Tôn Viễn Sơn lúc này đã bình tĩnh hơn không ít, ông ta chậm rãi thu tay lại, nhưng vẫn hoài nghỉ hỏi:
"Đây thật sự là đại tiểu thư Tàng Binh Phủ?"
Văn Các vốn nóng nảy, liền nói:
"Đây là tiểu sư muội của chúng ta, chẳng lẽ chúng ta còn lừa ông chắc?"
"Nếu là nữ nhi của Hạ phủ chủ, vậy, Hạ tiểu thư..." Ánh mắt Tôn Viễn Sơn nhìn về phía Phong Quang rất không có ý tốt,
"Chẳng lẽ chuyện ta cùng các vị chưởng môn nhìn thấy cô dùng gậy đập ngất Tiêu đại hiệp đều là ảo giác của chúng ta thôi sao?"
Đi cùng Tôn Viễn Sơn đến đây còn có người của môn phái khác.
Cho dù là Phong Quang muốn phủ nhận cũng không được, cô chỉ có thể căng da đầu nói:
"Đúng là ta đánh ngất Tiêu đại hiệp..."
"Các ngươi đều nghe rồi đó!"
Tôn Viễn Sơn vung tay ảo nói:
"Lời này do nàng ta chính miệng thừa nhận, là nàng ta đã đả thương Tiêu đại hiệp!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận