Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 30 - Chương 61: Công lược kiếm tiên tàn tật Nam Kha vẫn là Nam Kha, nhưng dường như lại không phải hắn. Phong Quang bị hắn dùng một tay ôm vào lòng, đồng thời, một tay

Quyển 30 - Chương 61: Công lược kiếm tiên tàn tật Nam Kha vẫn là Nam Kha, nhưng dường như lại không phải hắn. Phong Quang bị hắn dùng một tay ôm vào lòng, đồng thời, một tayQuyển 30 - Chương 61: Công lược kiếm tiên tàn tật Nam Kha vẫn là Nam Kha, nhưng dường như lại không phải hắn. Phong Quang bị hắn dùng một tay ôm vào lòng, đồng thời, một tay
khác của hắn chuyển từ trên mặt xuống nâng cằm cô. Hắn cúi đầu khẽ hôn lên môi cô, Phong Quang tựa như cảm thấy một tia lạnh lẽo truyền đến môi mình.
"Phong Quang..."
Nam Kha lẩm bẩm ,"Quen biết nàng là một việc nằm ngoài mong đợi. Trước đó ta chưa từng nghĩ mình sẽ muốn chung sống cả đời với ai. Nàng là duy nhất."
Lông mi của Phong Quang hơi rung động, cô trầm mặc trong chớp mắt, nhìn khuôn mặt như tranh của hắn, cô nhẹ nhàng nói:
"Vậy nữ nhân kia thì sao... Vì sao nàng ta lại thế này?"
"Nữ nhân kia..."
Nam Kha không hề nhìn Tần Lạc Hoàng đang mặt mày tái nhợt, hắn chỉ chú ý tới một mình Phong Quang. Mỗi khi nhìn cô, giọng nói và ánh mắt hắn vẫn luôn không tự chủ được mà bất giác trở nên ôn nhu,"Nàng ta chẳng qua là một nữ nhân bị tình lang vứt bỏ mà thôi, không liên quan gì tới ta cả."
Chẳng qua là một nữ nhân bị tình lang vứt bỏ...
Tần Lạc Hoàng nghe câu nói đó, vốn đang bị trọng thương lại thêm cảm xúc dao động bất thường, liền hộc ra một ngụm máu tươi.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ chợt có một đạo thiên lôi xuất hiện.
Lam Tảo kêu lên:
"Là thiên binh thiên tướng! Tỷ tỷ, bọn họ rốt cuộc đã tới rồi!"
"Thiên binh thiên tướng..."
Phong Quang thì thầm một tiếng, bỗng nhiên đẩy Nam Kha đang ôm mình ra, cô cắn môi nói:
"Nam Kha, xin lỗi, ta vẫn giấu huynh thân phận thật sự của ta. Ta không phải là người phàm, dựa theo thiên quy, ta không thể... không thể ở bên huynh được. Nếu người Thiên giới phát hiện ta thích huynh, huynh sẽ bị bọn họ bắt lại!"
"Phong Quang đang lo lắng cho ta... Phong Quang quả nhiên vẫn thích ta." như không hề "nghe" thấy vậy.
Phong Quang hiện tại sốt ruột vạn phần. Tai vạ đã sắp đến nơi, vậy mà thằng nhãi này còn không nắm được trọng điểm, trong khi thiên lôi ngày càng dày đặc, trong lòng cô biết điều này có nghĩa thiên binh thiên tướng đang tiến tới gần.
Cô vội vã nói với Nam Kha:
"Huynh đợi ở chỗ này, đừng đi ra, ta... ta sẽ nhanh chóng trở về."
"Phong Quang..."
Nam Kha nắm lấy cổ tay cô, tuy hắn vẫn ôn nhu như cũ, nhưng tính công kích mãnh liệt trên người khi nãy đã không còn.
Phong Quang thử gọi một câu,"Nam Kha?"
"Là ta”
Nam Kha mỉm cười,"Ta là Nam Kha ban ngày."
Cô khựng lại, trong đầu bỗng nhiên hiện ra mấy chữ: Đa nhân cách. Đúng vậy, mấy chữ này cũng lập tức giải thích vì sao Nam Kha lại có lúc đơn thuần, coi một người sống như trâu ngựa mà dắt về, cũng có khi khôn khéo, biết tặng hoa cho cô, còn biết nói mấy lời ngon tiếng ngọt khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh.
Đơn giản là vì bất luận khi nào hắn cũng đều ôn nhu mê người như vậy, thế nên Phong Quang chưa từng nghĩ tới vấn đề đa nhân cách, nhưng cũng không đúng... Đa nhân cách tức là một người sẽ có ít nhất hai nhân cách khác nhau, nhưng Nam Kha ban ngày và Nam Kha buổi tối đều tạo cho người ta cảm giác là quân tử khiêm nhường, ôn hòa như ngọc, bọn họ thật sự là cùng một cá nhân.
Nếu nhất định muốn tìm ra khác biệt, thì đó chính là Nam Kha ban ngày giống như một tờ giấy trắng, mà Nam Kha buổi tối lại giống như một trang giấy vẽ đầy ký hiệu, bởi hắn đã có quá nhiều nên người khác không thể vẽ thêm nét nào cả.
Phong Quang lại bỗng nhiên nghĩ tới hai chữ: kinh nghiệm.
Không sai, sự khác biệt lớn nhất của hắn ở hai thời điểm chính là kinh nghiệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận