Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 14 - Chương 25: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới

Quyển 14 - Chương 25: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giớiQuyển 14 - Chương 25: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
Chung Nhiên nói:
"Chỉ cần nàng chết rồi thì ta sẽ biết được, rốt cuộc vị trí của nàng ở trong lòng ta là gì."
Là hứng thú nhất thời hay là thích thực sự, chỉ cần cô chết đi rồi, hắn có thể hiểu rõ hết thảy.
Hắn nghĩ như thế.
Phong Quang im lặng hồi lâu rồi chợt bật cười:
"Được thôi, ngươi giết ta đi, dùng cái chết của ta để chứng minh thái độ tình cảm của ngươi với ta rốt cuộc là gì."
Cô cười vô cùng châm chọc. Cô biết, nếu hắn muốn giết mình thì dù có làm gì, cô cũng không thoát được. Bản lĩnh của người đàn ông này quá lớn, lòng dạ lại quá sâu, cô căn bản không phải đối thủ của hắn.
Thực ra, cô không bận tâm tới sống chết của mình vì còn có một nguyên nhân rất đơn giản khác, đó là vì cô có Hệ thống chủ tồn tại.
Cho dù cô chết thì cũng sẽ quay lại không gian màu trắng kia, cùng lắm thì nhiệm vụ này thất bại mà thôi. Nếu là trước đây thì chắc chắn cô sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng người đàn ông này không phải người bình thường, chỉ cần hắn không xác định được việc hắn thích cô thì nhiệm vụ của cô sẽ vĩnh viễn không thể nào hoàn thành được.
Hắn cũng đã nói, hắn phải chờ cô chết rồi mới biết được hắn có thích cô thật hay không.
"Nhưng mà nàng sợ đau..."
Chung Nhiên bỗng nhiên nói một câu với vẻ mặt không cảm xúc gì, dường như hắn đang do dự.
Hắn do dự thì Phong Quang lại càng chấp nhất hơn:
"Làm ta chết có trăm ngàn cách, cũng có không ít cách khiến người ta không cảm nhận được cái đau, huống chỉ, ngươi thực sự lo lắng ta có sợ đau hay không ư?"
Cô chỉ cảm thấy những lời đó quá châm chọc, giống như người luôn coi mạng người như rác như hắn sao lại đi quan tâm cô có sợ đau hay không cơ chứ?
Chung Nhiên trầm mặc không nói gì. hắn, đặt chủy thủ vào tay hắn, lại nhắm mũi dao về phía ngực mình:
"Ngươi nhìn đi, ngươi chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức một chút thôi là ta có thể chết rồi."
Tay Chung Nhiên run lên, hắn rất muốn lùi về sau một bước, nhưng hắn vẫn không lùi: "Nàng sẽ rất đau."
Hắn vẫn chỉ nói một câu như thế, dường như nếu nói nhiều hơn thì cô sẽ sợ hãi mà rời xa hắn thêm một bước và đồng ý cùng bất tử với hắn vậy.
Nhưng Phong Quang không lùi ra sau, cô còn đến gần hơn một bước, mũi kiếm đâm vào da thịt trên ngực cô nhưng cô vẫn cười vô cùng xinh đẹp:
"Ta không sợ đâu. Chung Nhiên, ngươi sợ à?"
Cô đã sớm bảo Hệ thống chủ đóng lại cảm giác đau của thân thể, thế nên, cô chẳng hề cảm nhận được sự đau đớn nào.
Phong Quang đang đánh cược, cô đánh cược sau khi cô chết, người đàn ông này sẽ phát hiện ra rằng hắn thích cô, như thế, ít nhất Hệ thống chủ cũng sẽ đồng ý chia cho cô một nửa điểm tích lũy.
"Nếu nàng chết, có thể ta sẽ đi tìm một người làm ta thấy hứng thú khác."
"Ta hiểu, cho dù ngươi muốn làm gì thì lúc đó ta cũng chẳng nhìn thấy được nữa rồi."
Phong Quang nắm lấy tay cầm chủy thủ của hắn:
"Chung Nhiên, đây là một ván cược khổng lồ, ta đã bước vào rồi. Hiện tại, ta mời ngươi đặt cược."
Dứt lời, cô liền nắm lấy tay hắn và dùng sức đẩy mạnh một cái, lưỡi dao cắm thẳng vào ngực cô, màu máu đỏ tươi nhanh chóng nhuộm đẫm chiếc váy đỏ mà cô mặc trên người, cô chỉ cảm thấy sức lực dần dần rút đi chứ không hề cảm thấy đau đớn.
Phong Quang yếu ớt chớp mắt, thân mình mềm nhữn, nghiêng người ngã ra. Khi thân thể chuẩn bị chạm mặt đất, Chung Nhiên đã ôm lấy cô.
Cô cười:
"Ngươi nhìn đi, chết thực ra rất đơn giản, hiện tại... trong lòng ngươi đã có đáp án hay chưa?"
"Không có."
Hắn trả lời rất thản nhiên, chủy thủ dính đầy máu đã rơi xuống đất từ lâu, vẻ mặt hắn như một cái giếng cổ không hề có gợn sóng, không nhìn ra là đana vui hav aiân. ©ñnd chẳng thấv mêt chút cảm yúc nào khác cä. Sắc mặt Phong Quang tái nhợt, cô cười khẽ, dáng vẻ suy yếu lại càng làm cô đẹp thêm một cách quỷ di.
Cô dùng chút sức lực cuối cùng còn lại của mình, giơ tay lên, chạm vào sườn mặt hắn:
"Chờ ta nhắm mắt rồi... có lẽ ngươi sẽ biết được đáp án"
Nói xong chữ cuối cùng, cô nhắm đôi mắt lại, bàn tay đặt trên gò má hắn cũng trượt xuống, rất lâu sau đó cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa, thậm chí tiếng hít thở cũng không.
Khi thân thể trong lòng Chung Nhiên lạnh dần đi, rốt cuộc hắn cũng có phản ứng. Tầm mắt hắn hơi rũ xuống, trong đôi mắt hắn phản chiếu gương mặt nhợt nhạt của thiếu nữ, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp nhưng đôi mắt long lanh ấy sẽ không bao giờ mở ra, nhìn hắn bằng thái độ vui sướng nữa. Đôi môi đỏ kia cũng sẽ không bao giờ mở miệng sỉ mê nói với hắn rằng "Ngươi thật là đẹp" nữa.
Đôi tay ôm cô dần dần siết chặt, Chung Nhiên đã xác định được đáp án, thế nhưng hắn vẫn vô cùng lạnh nhạt. Hắn ôm thân thể của cô đứng lên, từ đầu tới cuối không nhìn Lưu Li lấy một lần, chỉ mang theo Phong Quang biến mất trên chiến trường đẫm máu và hoang vắng này.
"Sau đó, ta không gặp lại Chung Nhiên nữa."
Lưu Li kể xong chuyện cũ thì tự rót cho mình một chén trà. Trà có thể giúp nàng ta bình tâm lại, chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng trên chiến trường ngày đó thì trong lòng nàng ta lại nảy lên sự sợ hãi.
Cho dù là Chung Nhiên lạnh nhạt hay Phong Quang bướng bỉnh thì tới bây giờ Lưu Li vẫn không tài nào hiểu nổi, nhưng nàng ta cũng không định hỏi, bởi vì nàng ta và bọn họ không phải cùng một loại người.
Phong Quang nghe Lưu Li kể lại chuyện cũ xong thì trong lòng mãi không thể bình tĩnh lại được. Cô không ngờ được, thì ra cốt truyện vẫn cứ xảy ra. Cô cũng từng là Hoàng hậu của Giản Am thật và sau khi Giản Am chết đi, Lưu Li cũng muốn dùng chính mạng mình để cứu sống hắn.
Nhưng còn có rất nhiều chuyện mà cô không hiểu nổi.
"Cứ theo như ngươi nói thì ta đã chết rồi, thế tại sao sau đó ta lại sống lại? Hơn nữa... Chẳng phải Giản Am cũng đã chết rồi sao? Vì sao giờ hắn vẫn còn sống?"
"Ta biết tỷ còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, đừng nóng vội, ta sẽ từ từ nói rõ ràng hết cho tỷ nghe."
Lưu Li uống xong chén trà lại nói tiếp những điều mà nàng ta biết.
Năm đó. Chuna Nhiên mand theo thi thể Phona Ouano biến mất không thấy đâu nữa, vì cứu Giản Am, nàng ta vẫn định dùng trái tim mình, nhưng sau đó nàng ta phát hiện ra mình lại mang thai, là con của nàng ta và Giản Am. Nàng ta rơi vào tình thế lưỡng nan. Sau đó, nàng ta nghĩ tới chuyện đi xuống điện Diêm La, sau khi con người chết đi thì hồn phách sẽ tới đó, chỉ cần nàng ta cướp được hồn phách Giản Am về thì Giản Am có thể sống lại rồi.
Nhưng sau khi tới điện Diêm La, nàng ta lại phát hiện ra trước mắt là một mảnh tĩnh mịch, địa phủ vốn tiêu điều nhưng ngày đêm đều tràn ngập tiếng quỷ khóc sói tru, sao lại có thể an tĩnh như thế này được chứ?
Đến tận khi nàng ta gặp được Diêm Vương, thì ông ta đã bị thương. Diêm Vương mới nói cho nàng ta biết:
"Có một người đàn ông muốn tới tìm hồn phách một cô gái, nhưng ta nói cho hắn biết địa phủ không có hồn phách của cô gái này, hắn liền cướp sổ sinh tử. Sau khi phát hiện ra đúng là không có nữ tử này, hắn đột nhiên phát cuồng, đánh cho chúng quỷ đều hồn phi phách tán. Cuối cùng Địa Tạng Vương Bồ Tát ra mặt, ta mới khổ sở nhặt về được một mạng, nhưng Bồ Tát cũng bị thương không nhẹ."
Người đầu tiên mà Lưu Li nghĩ tới chính là Chung Nhiên. Cô đoán, có lẽ Chung Nhiên đang rất hối hận, hắn muốn tìm hồn phách của Phong Quang để hồi sinh cô ấy, nhưng hồn phách của Phong Quang không ở địa phủ, không chỉ có vậy, ngay cả hồn phách của Giản Am cũng không có ở địa phủ.
Lưu Li bỗng nhiên mất phương hướng, nàng ta không hiểu tại sao hồn phách của hai người này đều không xuất hiện, nhưng nàng ta cũng không dễ dàng từ bỏ chuyện cứu Giản Am, vì thế nàng ta lại quay về Thiên giới một lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận