Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 22 - Chương 10: Công lược người cản thi

Quyển 22 - Chương 10: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 10: Công lược người cản thi
Chỉ hai chữ "minh hôn" này đã khiến Phong Quang cực kỳ sợ hãi. Cô vội ném ngọc bội trong tay xuống đất,"Tôi chẳng qua chỉ tò mò mới nhặt lên nhìn một chút, chứ không muốn lấy thứ này đi đâu, muốn tìm ai minh hôn cũng đừng tìm tôi nhé!"
"Cô đừng nói chuyện này cho bất cứ ai."
Chàng trai nói: "Nếu như không ai biết, thì bọn họ sẽ không đến tìm cô."
"Bọn họ mà anh nói..."
"Là người thả ngọc bội. Chỉ cần họ không biết, cô sẽ không sao cả."
Hắn còn nói thêm: "Nhân lúc hiện giờ còn chưa ai tới, cô hãy mau rời đi."
"Được!" Phong Quang đứng lên, lại quay đầu hỏi: "Vậy còn anh?"
Hắn khựng lại, thấy tuyết lớn bay xung quanh cô, cảm thấy cô đang Sợ như vậy mà còn quan tâm đến mình, ít nhiều gì cũng có chút ngoài ý muốn. Chẳng qua rất nhanh, hắn lại mỉm cười, ấm áp như tắm mình trong gió xuân,"Yên tâm đi, tôi sẽ không sao cả."
Phong Quang bị nụ cười của hắn làm cho nhộn nhạo, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại mà vẫy tay,"Tôi đi trước đây, tạm biệt."
Cô xoay người chạy đi một mạch.
Chàng trai nhìn bóng dáng cô đến khi biến mất, duỗi tay sờ đầu mèo đen,"Mi cũng không được nói chuyện này cho bọn họ nhé. Loại chuyện minh hôn này ta chưa bao giờ tán thành cả."
Mèo đen nhỏ "Meo" một tiếng, ngoan ngoãn cọ vào lòng bàn tay hắn.
Phong Quang tìm được Mộc Thanh Thanh, không nói hai lời liền kéo cô bạn trở về. Nếu không phải vì trời quá tối, Phong Quang nhất định sẽ lựa chọn xuống núi về nhà. Bởi vì trại của cô đã bị đốt, nên cô chỉ có thể ngủ cùng Mộc Thanh Thanh. Muốn cô ngủ cùng với Tô Tường Vi, đó hoàn toàn là chuyện không thể.
Mộc Thanh Thanh vừa bước vào đều liền "ơ" một tiếng."Sao ở đây Lại có ngọc bội?"
"Dừng tay!"
Vừa thấy Mộc Thanh Thanh duỗi tay muốn cầm miếng ngọc bội không biết đã xuất hiện trong túi cô từ lúc nào kia, Phong Quang sợ tới mức quát lớn, trực tiếp cầm ngọc bội lên. Chờ tới lúc cầm vào tay, cô mới kinh ngạc phát hiện mình đã cầm phải củ khoai lang bỏng tay đến thế nào.
Mộc Thanh Thanh nghỉ hoặc khó hiểu,"Phong Quang, sao cậu lại kích động như vậy? Chẳng lẽ ngọc bội này là báu vật gia truyền nhà cậu sao?"
Phong Quang chỉ biết gượng cười,"Ừ" một tiếng.
"Ây dà, để tớ giám định một chút xem!"
Việc làm ăn của nhà Mộc Thanh Thanh chính là kinh doanh ngọc thạch, cô vội đến bên cạnh Phong Quang, nhìn ngọc bội kia, Lại đầy mắt kính nói:
"Um... ngọc bội này có tỉ lệ cực kỳ tốt. Là hàng thượng đẳng, hơn nữa hoa văn này cũng chỉ có thợ thủ công trình độ cao nhất mới có thể khắc ra được, nhưng mà... ngọc bội này thoạt nhìn ít ra cũng phải có mấy trăm năm lịch sử. Phong Quang, đây có thể gọi là đồ cổ đó!"
Giọng điệu của Mộc Thanh Thanh chính là có ý cậu sắp phát tài!
Không đúng, nhà họ Hạ vốn chính là nhà giàu số một thế giới, giá cả của một thứ đồ cổ đối với bọn họ cũng không đáng là bao.
Phong Quang có nỗi khổ mà không nói nên lời, cô đang muốn tiện tay vứt ngọc bội sang một bên, Mộc Thanh Thanh lại vội nói:
"Cậu cẩn thận chút nha! Đây chính là đồ cổ, bị hỏng thì biết làm sao bây giờ!?"
"Tớ biết rồi..."
Phong Quang bất đắc dĩ, chỉ có thể nhẹ nhàng để ngọc bội xuống. Cô nghĩ, chờ đến lúc Mộc Thanh Thanh ngủ say, cô liền ném văng miếng ngọc bội này ra ngoài.
Còn việc vì sao nó lại đột nhiên xuất hiện trong túi cô, vấn đề này cô không dám ngHhĩ.
Phong Quang nơm nớp lo sợ chờ tới lúc Mộc Thanh Thanh ngủ say, tiền cầm ngọc bội ra khỏi lều. Nói thật, chỉ cần nghĩ đến việc đây là đồ của người chết, cô liền khiếp đảm.
Nửa đêm, ánh trăng lên cao.
Cô ra phía sau một thân cây, chắp tay bái tạy."Chủ nhân ngọc bội à, tùy tiện nhặt đồ là lỗi của tôi, về sau tôi sẽ không phạm lỗi như vậy nữa, cầu xin ngài độ tượng mà buông tha cho thiếu nữ đại dột như tôi."
Nói xong, cô liền đặt ngọc bội trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận