Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 22 - Chương 25: Công lược người cản thi

Quyển 22 - Chương 25: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 25: Công lược người cản thi
Không đúng nha!
Phong Quang khó tin mà hỏi: "Anh nói anh tên là Ninh Dịch?"
"Tên này có gì không ổn sao?"
Hắn hơi khom lưng, một tay chống trên ghế dựa, liền dễ như trở bàn tay mà vây cô ở trong lòng mình.
Mặt cô lại đỏ lên, cố hết sức lui vào góc thêm một chút, hy vọng như vậy có thể bớt tiếp xúc với hắn. Chẳng qua... thoạt nhìn hiệu quả cực nhỏ, cô giống như đà điểu chui đầu xuống cát, chớp mắt, hết sức đáng thương hỏi:
"Anh có thể... ngồi xuống nói chuyện với tôi không?"
"Đương nhiên có thể."
Hắn vui vẻ chấp nhận đề nghị của cô, ngồi ngay ngắn, nhưng tiếp theo đó, hắn liền vươn tay, lại dễ dàng bế cô ngồi lên đùi mình. Ngay lúc Phong Quang còn chưa kịp phản ứng lại, hắn duỗi tay sờ đỉnh đầu cô, giống như đang vuốt lông cho thú cưng vậy,"Phong Quang muốn nói với tôi điều gì?"
Cô trầm mặc một lúc, định thử đẩy cánh tay hắn đang ôm mình ra, kết quả là bàn tay hắn lại vòng lên eo cô, ôm cô càng thêm chặt. Hắn lại cười hỏi cô lần nữa:
"Phong Quang muốn nói gì với tôi vậy?"
"Tôi"
Cả người cô cứng đờ, ngay cả cử động cũng không dám. Sau khi biết được người này chính là lão tổ tông mấy trăm năm trước của nhà họ Ninh, trong lòng cô liền hoảng hốt. Cho dù hắn có đẹp, thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng hắn là ma quỷ. Thầm nhủ trong đầu vòng vo các kiểu, cô mới nở một nụ cười cứng đờ,"Tôi muốn thương lượng với anh chuyện liên quan tới cuộc sống hôn nhân tương lai của chúng ta."
"Chuyện này cần phải thương lượng sao?"
Hắn mỉm cười nâng tay cô, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay đó,"Tôi yêu quý em, bảo vệ em thật tốt, đây là trách nhiệm của người làm chồng."
Nghe những lời này, tâm tình của cô thực sự rất vi diệu. Cô hết sức giả bộ khó xử, cô nói khéo:
"Chỉ là... chuyện hôn nhân đại sự, dù sao cũng phải theo lệnh của cha mẹ, lời người mai mối..." "Phong Quang đang ám chỉ muốn tôi đi gặp cha mẹ vợ sao?"
Hắn suy nghĩ một lát, gật đầu hết sức tán đồng,"Tôi hiểu rồi, buổi tối hôm nay tôi liền đi gặp cha mẹ vợ."
"Đừng!"
Phong Quang bắt lấy tay hắn, lại ý thức được phản ứng của mình quá kích động, cô tiền cố hết sức bình tĩnh tại mà nói:
"Cái kia... Có lẽ hình thức tư duy của anh vẫn còn ở thời cổ đại, nhưng với người hiện đại chúng tôi, chưa đủ mười tám tuổi thì vẫn chưa phải người trưởng thành. Nữ giới của nước Hoa Hạ chúng tôi, chỉ khi tới hai mươi tuổi mới có thể kết hôn, cho nên tôi nghĩ... trước hết vẫn không nên để ba mẹ tôi biết chuyện này."
Cô rất lo sợ, nếu ba mẹ cô thấy một người đàn ông từ mấy trăm năm trước tới nói hắn là con rể bọn họ, phỏng chừng bọn họ sẽ trực tiếp té xỉu.
"Thì ra là thế."
Hắn tỏ vẻ hết sức thấu hiểu, lại thản nhiên nói:
"Vậy tôi chờ đến lúc Phong Quang thành niên là được."
Phong Quang khóc không ra nước mắt, cô tự mình đào hố, cho dù có khóc cũng phải lấp vào.
Cô nhớ tới một vấn đề rất quan trọng, cũng là vấn đề cô cần phải làm rõ,"Anh nói anh tên Ninh Dịch... Vậy vì sao thiếu gia nhà họ Ninh bây giờ cũng tên là Ninh Dịch?"
"Có lẽ Phong Quang không biết, tên của đứa bé kia tuy rằng cùng âm với tôi, nhưng hắn tên là Ninh Diệc, Diệc trong "diệc thị" (cũng là), tôi là Ninh Dịch, Dịch trong "đối dịch" (đánh cờ)" Hắn nói với vẻ bâng quơ,"Bất kể tên có giống cỡ nào, trước sau gì tư chất của hắn cũng đều kém tôi."
Đặt cho cháu mình cái tên đồng âm với lão tổ tông, Ninh lão gia hy vọng Ninh Diệc có thể là một thiên tài thuật pháp như lão tổ tông vậy.
Tư chất của Ninh Diệc quả thật không tồi, nhưng cũng chỉ là không tồi mà thôi, so với tiền bối Ninh Dịch thì vẫn kém hơn không chỉ một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận