Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 26 - Chương 90: Ngoại truyện 11 (Tạ Trạm)

Quyển 26 - Chương 90: Ngoại truyện 11 (Tạ Trạm)Quyển 26 - Chương 90: Ngoại truyện 11 (Tạ Trạm)
"Đừng nói nữa."
Hắn nói:
"Chúng ta đi tìm đại phu."
"Tạ Trạm... Rốt cuộc ta vẫn thích ngươi như vậy... Tới cuối cùng, ta vẫn không muốn từ bỏ... không muốn từ bỏ ngươi..."
Cô kiên trì nói xong, trên mặt hoàn toàn không còn sắc máu, ngay cả thân thể cô cũng biến mất dần dần. Vào lúc mây đen che khuất ánh trăng, cuối cùng cô cũng chỉ lưu lại một tiếng thở dài,"Tạ Trạm... Chúng ta làm lại từ đầu... có được không?"
Đá mắt mèo rơi xuống trên mặt đất, vỡ thành mảnh nhỏ, cuối cùng lại hóa thành bột phấn biến mất trong không khí
Người con gái trong lòng hắn cũng hóa thành từng điểm ánh sáng, sau khi tất cả đều biến mất, cô giống như một người chưa từng xuất hiện.
Gió âm sóng lặng.
Dưới ánh nến ấm áp, Phong Quang ngồi bên mép giường, thỏa mãn nhìn Tiếu Tiếu an tĩnh ngủ, dường như cô nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng còn chưa kịp quay đầu lại, cô đã bị người đàn ông kia ôm vào lòng.
"Tạ Trạm..."
Mới cất tiếng, một nụ hôn không thể cự tuyệt đã hạ xuống môi cô.
Bởi vì đứa bé đang ngủ trên giường, cô chỉ có thể bị nam nhân bế lên đặt nằm trên ghế, Phong Quang không có chút cơ hội cự tuyệt nào đã bị hắn ăn sạch.
Khi hết thảy đều an tĩnh lại, cô kiệt sức ghé vào trên người hắn, ngay cả cơ hội hỏi vì sao cũng không có, đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi rồi.
Tạ Trạm lại hôn lên vành tai cô, gọi khẽ:
"Phong Quang. ."
"Ừm..."
Cô lười biếng đáp lại.
"Nếu... Ta nói là nếu, nàng phát hiện ta làm chuyện không tốt với Tiếu Tiếu, nàng sẽ làm gì?"
"Chuyện không tốt... là bán Tiếu Tiếu đi sao?"
"Còn nghiêm trọng hơn thế." "Ta giết Tiếu Tiếu."
Đã buồn ngủ đến mức mơ màng, cô nhẹ giọng nói:
"Vậy ta cũng sẽ giết chàng '.
"Vậy sao?"
"Sau đó ta sẽ chết theo..."
Giọng cô dần dần ngừng lại, tiếng hít thở đều đều truyền đến, cô thật sự đã ngủ rồi. Tạ Trạm nắm tay cô thật chặt, đôi mắt hắn tối tắm không ánh sáng, dường như còn mang chút chết chóc trong đó.
Hắn nói:
"Phong Quang, ta yêu nàng..."
Ngay lúc hắn cho rằng sẽ không có tiếng đáp lại, thì cô lại gắng gượng mở mắt ra, hôn lên cằm hắn, cọ cọ mặt hắn và nói:
"Ta cũng yêu chàng... Về sau chàng đừng nói cho Tiếu Tiếu nhé, kỳ thật ta yêu chàng hơn con bé một chút... một chút thôi..."
Tạ Trạm chợt khựng lại.
Cô lại cười một tiếng, bò lại lên người hắn tiếp tục nhắm mắt ngủ. Trước khi ngủ, cô lại nhỏ giọng nhắc mãi một câu,
"Phong Quang chính là người... yêu Tạ Trạm nhất trên thế giới này."
Rất lâu sau, hắn vùi đầu giữa cổ cô, hít thật sâu mùi hương trên thân thể ấy, lại hôn lên làn da trắng như tuyết bên gáy cô, cong môi nói:
"Được... Phong Quang yêu ta hơn Tiếu Tiếu, bí mật này, ta sẽ không nói cho Tiếu Tiếu."
Thời gian thấm thoát trôi như bóng câu qua khe cửa(1).
Lại một mùa xuân nữa đến, hôm nay thời tiết ôn hòa, Tiếu Tiếu đã biết chạy nhảy tung tăng một lần nữa khóc lóc tìm đến mẫu thân đang vẽ tranh, đôi mắt cô bé đã khóc đến đỏ bừng, cả khuôn mặt nhỏ đều tràn ngập vẻ đáng thương đến mức khiến người ta đau lòng.
Cô bé nghẹn ngào nói:
"Mẹ, cha nói cha yêu mẹ hơn, còn nói mẹ cũng yêu cha hơn, cho nên cha và mẹ đều không yêu Tiếu Tiếu, có đúng vậy không?"
Trận khóc lóc kể lể này thực sự rất đáng thương.
Phong Quang nhìn con gái khóc đến không ngừng được, vội vàng ôm cô bé vào lòng an ủi. Cô nhìn nam nhân cách đó không xa đang giả vờ ngắm phong cảnh, thật muốn ném cây bút trong tay về phía hắn mà! *x+*xx*x*+x*x***
(1) Bóng câu qua khe cửa: "Câu" ở đây tức là ngựa, đây là thành ngữ chỉ việc thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, giống như bóng ngựa chạy lướt qua trước một khe cửa nhỏ hẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận