Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 28 - Chương 58: Công lược sư phụ song tu

Quyển 28 - Chương 58: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 58: Công lược sư phụ song tu
Tiểu Tú thở dài, chậm rãi nói:
"Ta hiểu, nữ nhân bị tình yêu che mắt đều như vậy, giống như... ta năm đó."
"Hắn nói với ta... Hắn chưa bao giờ thích ngươi cả."
Không biết vì sao, Phong Quang lại không chán ghét nữ quỷ này, đại khái là cô không cảm thấy chút ác ý nào từ nữ quỷ.
Tiểu Tú khẽ cười,"Có lẽ hắn nói không sai, nam nhân thề non hẹn biển với ta kia, trước nay đều không phải hắn."
Đây là một câu nói khó hiểu.
Phong Quang hơi khựng lại,"Lời cô nói có ý gì?"
"Nhiều lời vô ích."
Tiểu Tú lại thở dài, rồi chậm rãi nói:
"Hạ cô nương, thời gian của ta đã không còn mấy lần này ta tới chỉ muốn nói với cô, đừng quá mức tin tưởng hắn mà thôi. Đương nhiên, ngươi cũng có thể không tin ta. Bất luận thế nào, quyền lựa chọn vẫn ở trên tay ngươi. Có lẽ... hắn thật sự thích ngươi, nhưng nếu ngươi bị hắn nhốt trong lồng sắt..."
Tiểu Tú nâng tay lên, chạm vào kết giới vô hình, mà người đứng trong kết giới chỉ có Phong Quang mà thôi, nàng ta lại nói:
"Nếu mất đi tự do vẫn không đáng là gì, có lẽ các ngươi cũng có thể thật sự trở thành một đôi thần tiên."
Phong Quang nghe xong, tâm tình bỗng trở nên phức tạp, mà thân thể Tiểu Tú đã gần biến mất trong hư vô.
"Hạ cô nương, bảo trọng."
Tiểu Tú vừa dứt lời, thân thể nàng ta liền hóa thành một làn khói nhẹ, biến mất giữa không trung.
Nếu không phải còn nghe được tiếng gió, có khi Phong Quang sẽ tưởng mình vừa bị ảo giác mà thôi. Cô chậm rãi vươn tay muốn đỡ chiếc lá rơi trước mắt, lại chỉ có thể chạm đến một bức tường vô hình. Phong Quang buông tay, xoay người trở lại đỉnh núi.
Lúc hoàng hôn, Vô Nhai mang theo một đống đồ chơi nhỏ trở về. Hắn đặt tất cả trước mặt Phong Quang như hiến vật quý, lại như tiện tay cầm một thứ lên, cười tủm tỉm hỏi: "Đây là đồ chơi của trẻ con."
Phong Quang ghé vào trên bàn đá, không có nửa phần hứng thú.
Hắn lại cầm lên một chiếc đèn hoa sen,"Cái này thì sao? Phong Quang thích chứ?"
"Giờ còn chưa tới hội hoa đăng, chưa cần."
Nói xong, cô lại quay đầu sang hướng khác.
Vô Nhai lại cầm một bọc điểm tâm đưa tới trước mặt cô, hắn khẽ cười,"Bánh hoa quế, Phong Quang nhất định sẽ thích."
"Ta không đói bụng."
Vô Nhai đặt đồ trong tay xuống, hắn bước qua ôm cô vào lòng,"Phong Quang làm sao vậy? Tâm tình không tốt sao?"
Cô có thể không thích đám đồ chơi đó, nhưng trước nay cô đều không từ chối đồ ăn.
Phong Quang lắc đầu,"Không có gì."
Đây rõ ràng là "có gì".
Vô Nhai không hiểu cô có chỗ nào không vui, nhưng sự kiên nhẫn của hắn lại đặc biệt nhiều,"Phong Quang nói cho ta biết, ta nên làm thế nào mới có thể khiến nàng vui lên?"
"Ta muốn nhìn tuyết rơi trong ánh nắng."
Phong Quang dựa vào ngực hắn, thuận miệng nói:
"Trên tảng đá có thể nở hoa, cành khô có thể kết quả."
Đây hoàn toàn là chuyện không thể xảy ra, cho dù hắn có là đại thần tiên, cũng không thể làm được chuyện trái với quy luật như thế, trừ phi dùng thủ thuật che mắt.
Tuy nhiên, Vô Nhai không hề cảm thấy khó xử, ngược lại hắn còn nhẹ nhàng cười nói:
"Chỉ cần làm được những điều đó, Phong Quang liền vui vẻ sao?"
Cái gì gọi là "chỉ cần làm được những điều đó"?
Bất kể điều nào trong số đó cũng đều cực kỳ khó khăn có được không?
Nhưng dường như để xác minh lời Vô Nhai nói, một bông tuyết trong suốt liền rơi trên mu bàn tay Phong Quang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận