Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 16 - Chương 7: Công lược thái tử nghèo

Quyển 16 - Chương 7: Công lược thái tử nghèoQuyển 16 - Chương 7: Công lược thái tử nghèo
"Công tử, nên uống thuốc rồi."
Một người đàn ông mặc y phục màu xanh bưng bát thuốc đi tới, mặt y chẳng có biểu cảm gì, sau khi nhìn thấy Phong Quang thì cũng chỉ là liếc mắt nhìn cô nhiều hơn một lần mà thôi.
Phong Quang nhạy cảm phát hiện ra rằng, lần thứ hai khi người đàn ông này nhìn cô, y đã để lộ ra ý thù địch.
Tại sao lại có ý thù địch với cô chứ?
Cô không hiểu nổi, ở trong ấn tượng của cô, chắc chắn đây là lần đầu tiên cô gặp người đàn ông này. Dù sao thì y cũng khá là đẹp, khuôn mặt gần như hoàn mỹ không một khuyết điểm nào, chỉ vì y trầm mặc ít nói nên quanh người như được bao phủ một tầng băng sương làm cho người ta có cảm giác rất khó tới gần.
Nếu cô đã từng gặp qua người đàn ông này rồi thì chắc chắn sẽ không quên được.
"Thích đại phu, đây là Phong Quang, thiên kim của Hạ phủ."
Thuật Phong lại nhìn về phía Phong Quang, nhẹ nhàng giới thiệu:
"Đây là Thích đại phu, hắn là người chữa bệnh cho ta."
"Thích đại phu?"
Phong Quang hỏi người đàn ông kia:
"Tên ngươi là Thích Viễn à?"
"Đúng thế."
Người đàn ông mặc y phục màu xanh đặt bát thuốc xuống bàn đá, lại cung kính lùi về sau một bước, ngoại trừ lúc đầu nhìn Phong Quang ra thì không còn nhìn cô thêm một lần nào nữa.
Thuật Phong hỏi:
"Phong Quang biết Thích đại phu ư?"
"Ta từng nghe cha ta nhắc qua... Nói hắn là thần y gì gì đó."
Cô bĩu môi:
"Giờ gặp rồi lại thấy cũng chỉ có như thế mà thôi."
Nếu y thật sự được xưng là thần y chữa bệnh thì sao lại không thể chữa khỏi được bệnh cho Thuật Phong chứ.
Thích Viễn lạnh lùng đáp: "Thận hư sợ lạnh nhưng thân thể lại luôn bị nhiệt, lại còn kén ăn, chỉ sợ về già sẽ bị bệnh tật quấn thân."
Phong Quang khựng lại.
"Thích Viễn cáo lui."
Giống như lúc tới nhanh nhẹn lưu loát, lúc y rời đi cũng không hề dây dưa một chút nào.
Chờ đến khi Thích Viễn đi xa rồi, Phong Quang mới phục hồi lại tỉnh thần, duỗi tay chỉ vào chính mình:
"Y nói thận hư sợ lạnh nhưng cả người luôn bị nhiệt, về già sẽ bị bệnh tật quấn thân là nói... ta hả?"
"Phong Quang, y thuật của Thích đại phu ở thế gian này quả thực là hạng nhất hạng nhì đó."
Trên gương mặt Thuật Phong vẫn mang ý cười nhè nhẹ, đôi mắt như đá hắc diệu thấp thoáng vẻ hiền hòa.
Phong Quang khẽ cắn môi, không có lời nào để nói.
"Nhớ đấy, sau này không được kén ăn nữa."
"Ta có kén ăn gì đâu..."
Chẳng qua cô chỉ lựa chọn ăn nhiều thịt để bồi bổ thân thể, ăn ít rau dưa thôi mà... À, hình như cũng không phải ăn ít mà cô hoàn toàn chẳng động đũa gắp rau bao giờ.
Cô thấy hơi chột dạ.
Thuật Phong lại nói:
"Nếu Phong Quang muốn sống lâu trăm tuổi thì phải điều dưỡng cơ thể từ bây giờ đi."
"Ưm..."
Cô tùy tiện đáp lại một câu, ánh mắt mơ hồ, sau đó lại nói với vẻ bất mãn:
"Nhưng cái gã Thích đại phu đó xấu tính lắm, ta không thích hẳn."
"Vậy ta sẽ bảo hắn sau này không xuất hiện trước mặt Phong Quang nữa."
"Không được."
Phong Quang nói đầy vẻ hiểu chuyện:
"Ngươi còn cần hắn chữa bệnh cơ mà, không thể quan hệ căng thẳng với hắn được, lỡ như hắn bỏ vào thuốc của ngươi mấy thứ vớ vẩn thì biết "Thích đại phu không phải người như thế."
"Không thể trông mặt mà bắt hình dong được đâu, lòng phòng người không thể không có được!"
Nghĩ một chút, cảm thấy những lời này không nên được nói ra từ miệng một đứa trẻ sáu tuổi, cô lại bổ sung thêm một câu:
"Cái này cha đã dạy cho ta đấy."
"Hạ lão gia nói không sai."
Thuật Phong đáp:
"Lòng phòng người không thể không có, Phong Quang cũng nên phòng bị ta một chút mới được."
"Sao ngươi biết ta không phòng bị gì chứ?"
Phong Quang cười hì hì nói.
Hắn nhẹ đáp:
"Thế thì không còn gì tốt hơn."
Thấy hắn hơi có vẻ mất mát, cô vội vàng cầm lấy tay hắn, nói:
"Ta nói đùa thôi mà, ngươi là người tốt, ta không cần phải phòng bị ngươi làm gì."
*x+*xx*x*x***
"Phong Quang."
Hắn rũ mắt nhìn cô, khóe mắt an tĩnh hơi cong lên, ý cười trong mắt hắn không hề làm người ta cảm thấy vui vẻ chút nào, hắn đáp:
"Phong Quang nên phòng bị ta."
"Tại sao..."
Cô không hiểu, bởi vì trực giác của cô luôn rất mạnh. Cô không hề cảm nhận được một chút ác ý nào trên người hắn. Đây là một người đàn ông đơn thuần và đẹp đẽ, cô nghĩ thế.
Thuật Phong giơ tay lên, khẽ vuốt ve đỉnh đầu cô, trong mắt hắn lộ ra cảm xúc mà người ta không hiểu nổi, y như một trận gió nhẹ không ai giữ được, cũng không thấy được, chỉ lướt qua rất nhanh, không khỏi khiến người ta ngơ ngẩn.
"Bởi vì Phong Quang còn chưa hiểu gì về ta."
Hắn đáp, lại duỗi ngón tay thon dài xinh đẹp của mình ra ấn lên mũi cô một chút:
"Hạ lão gia dạy Phong Quang không thể trông mặt mà bắt hình dong Cô lẩm bẩm:
"Không thể trông mặt mà bắt hình dong... Chẳng lẽ ngươi còn ăn thịt ta được chắc."
"Ta đúng là có ý tưởng đó."
Phong Quang ngước mắt lên, kinh ngạc.
"Xem ra Phong Quang tin thật."
Hắn buồn cười nói tiếp:
"Chỉ là nói đùa thôi, đừng cho là thật."
Trái tim đã nảy lên của Phong Quang liền rơi xuống, cô bĩu môi nói:
"Câu nói đùa này chẳng vui chút nào."
"Nếu Phong Quang không thích thì sau này ta sẽ không nói nữa."
Không hiểu tại sao, cho dù là lời nào, chỉ cần được nói ra từ miệng hắn thì cô đều có thể cảm nhận được ở trong đó là sủng nịnh và dung túng nồng đậm, tiếp theo, không nhịn được mà mặt mày đỏ ủng, trái tim đập thình thịch.
Có lẽ do hormone tuyến thận xông nên não khiến cho đầu óc u mê nên trước khi đầu óc có thể suy nghĩ, cô đã buột miệng hỏi một câu:
"Ngươi có người yêu thích không?"
Đề tài này dường như là cấm ky, bởi vì trong nháy mắt, không khí như bị đông cứng.
Hắn không nói gì, ý cười trong mắt cũng không còn tồn tại nữa.
Phong Quang thấy thật thấp thỏm, càng cảm thấy đột nhiên nóng nảy, bức thiết muốn biết đáp án của câu hỏi này.
Qua rất lâu sau đó, dường như dài cả một thế kỷ, lại dường như chỉ sau một cái chớp mắt, đôi mắt đen nhánh u tối của hắn bỗng nhiên có một tia sáng sáng rực lên, ý cười nhẹ nhàng cũng xuất hiện trở lại, hắn đáp: "Có."
Một chữ này chợt làm cô cảm nhận được hương vị của sự chua xót.
Bàn tay rũ bên người cô bất an túm chặt lấy góc váy:
"Người mà ngươi thích... chắc nàng ấy rất xinh đẹp."
"Đúng, nàng rất xinh đẹp."
Trong âm thanh khẽ khàng của Thuật Phong có nhiễm một chút hoài niệm hiếm có, xen vào đó là sự đau khổ triển miên đầy cô độc.
Cô bất an tới cực điểm, dùng âm thanh non nót, thận trọng hỏi một "Vậy nàng ấy... nàng ấy cũng ở đây ư?"
Gió trong vườn đột nhiên như ngừng lại, âm thanh lá cây lao xao cũng ngừng theo.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh này, chỉ có giọng nói thanh nhã như gió của hắn:
"Nàng chết rồi."
Phong Quang cảm thấy tuyệt vọng đến cực điểm.
Bởi vì người còn sống mãi mãi không thể vượt qua được người đã chết.
Loại tuyệt vọng này tới vừa bất ngờ vừa mãnh liệt, cô càng cảm nhận được sự khủng hoảng.
Cánh môi Phong Quang giật giật, ngay cả lời an ủi cũng không nói được ra thành tiếng, chỉ vội vàng bỏ lại một câu:
"Ta đã ra ngoài lâu rồi, cha sẽ sốt ruột, ta về đây."
Rồi chạy trối chết.
Cô dường như có chú ý, lại dường như không chú ý tới tầm mắt như có như không sau lưng kia, chỉ có thể đẩy nhanh bước chân, rời khỏi cái nơi mà mọi người đều trốn tránh mang tên Linh Lung trang này.
Đến tận khi ra khỏi cửa lớn rồi, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cùng với đó là sự buồn bã trong lòng.
Cô có ảo giác bản thân mình còn chưa bắt đầu yêu đương đã thất tình rồi, ảo giác này tới quá bỡ ngỡ càng làm cho cô thấy khó chịu trong lòng. Người có tên Thuật Phong kia vốn dĩ chẳng có liên quan gì tới cô, cô chỉ cần an tĩnh chờ thêm mười năm, chờ đến khi cốt truyện bắt đầu, chờ người đàn ông tên Chu Hạnh kia là được rồi.
Nhưng có rất nhiều khi, mọi chuyện đều xảy ra không như người ta muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận