Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 41: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 41: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 41: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Hệ thống chủ đương nhiên sẽ không đồng ý cho cô tử vong.
Trong tất cả các thế giới, cô đều bị cấm tự sát
Hệ thống chủ không trả lời, Phong Quang cũng biết đáp án. Cô cười khổ một tiếng, không rõ vì sao người mình muốn thích lại là một bệnh nhân tâm thần. Nếu lúc trước cô không tới hòn đảo này, nếu cô có thể đi lên tàu của cha... Cho dù có cô đơn cả đời ở thế giới này, cứ thế chờ đến tận lúc chết để rời đi, cô cũng sẽ không cảm thấy hối hận.
Đúng vậy, cô cũng có thể thuyết phục chính mình, Kỳ Vị sẽ không gây tổn thương cho cô, cô có thể yên tâm thoải mái ở bên hắn, nhưng... cô cực kỳ chán ghét loại cảm giác bị nuôi nhốt như thú cưng thể này. Không thể nói rõ cảm giác chán ghét mãnh liệt như vậy đến từ đâu, nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy xiềng xích trên mắt cá chân mình, cô liền chỉ có một ý nghĩ, nếu trốn không thoát thì chết đi là được.
Hệ thống chủ không đồng ý để cô tử vong, Kỳ Vị cũng sẽ không cho cô chết.
Cửa phòng đóng chặt bị mở ra, người đàn ông thân hình cao ráo bước đến, đầu tiên hắn đặt bữa tối lên trên bàn, sau đó ngồi xuống mép giường, ôm cả chăn lẫn người cô lên, tâm tình của hắn dường như cực kỳ tốt,"Tôi mang váy đẹp tới đây, Phong Quang sẽ thích."
Trải qua ngày hôm qua, quần áo vốn dĩ mặc trên người cô đã bị hắn xé nát, nên thực sự bây giờ cô đang cả người không một mảnh vải.
Kỳ Vị xốc chăn bên cạnh cô lên, ngón tay lướt qua dấu cắn trên xương quai xanh của cô, hắn cười cười, cầm lấy chiếc váy đỏ đang đặt bên cạnh, dịu dàng mặc vào cho cô, rồi kéo khóa lên. Mặc xong váy, hắn lại ôm cô vào trong lòng, tay hắn nhẹ nhàng vỗ lưng cô,"Phong Quang là cô bé ngoan, cho nên, dù Phong Quang có làm chuyện khiến tôi không vui, tôi cũng không nỡ vứt bỏ em."
"Vứt bỏ" theo như lời hắn, chính là ngay cả tư cách bị biến thành tiêu bản cũng không có.
Phong Quang ghé vào đầu vai hắn, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, im lặng không nói gì.
Cô không có hứng thú để hỏi hắn tìm được váy ở đâu, cũng giống như khi cô thấy bữa tối mà hắn mang đến, cho dù trong đó có sườn heo chua ngọt và điểm tâm ngọt sau bữa ăn mà cô thích nhất, cô cũng không hề có "Phong Quang, em không muốn ăn sao?" Kỳ Vị cầm thìa, cười tửm tỉm nhìn Phong Quang đang không muốn há miệng,"Hay là em định tuyệt thực?"
"Tuyệt thực..." Phong Quang nở một nụ cười cứng đờ, cô nói giọng nghẹn ngào,"Đây cũng là ý kiến không tệ."
Kỳ Vị cười, ấm áp như tắm mình trong gió xuân, hắn cúi đầu hôn lên khóe môi cô, nhẹ giọng hỏi:
"Phong Quang muốn dùng cái chết để rời khỏi tôi sao?"
"Phải." Cô không do dự mà thừa nhận, ánh mắt bình tĩnh.
Hắn lại cúi thấp đầu, khoảng cách rất gần, cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn. Giờ phút này, giọng nói dịu dàng của hắn lại như một tiếng thở dài,"Phong Quang có vẻ rất thích cha mẹ của mình."
Thân mình cô cứng đờ.
"Tôi nhớ rõ, cha Phong Quang là chủ tịch tập đoàn Hạ thị, mẹ Phong Quang cũng là một đại tiểu thư của gia tộc lớn, bọn họ nhất định đều rất yêu quý Phong Quang đúng không?"
Hắn cười,"Nếu không, sao Phong Quang lại để tâm đến bọn họ như vậy chứ?"
Đôi mắt cô mở to hơn, rốt cuộc cô cũng không thể bình tĩnh như trước nữa, cô lạnh lùng kêu tên hắn,"Kỳ Vị."
Bạn cần đăng nhập để bình luận