Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 28 - Chương 60: Công lược sư phụ song tu (Kết)

Quyển 28 - Chương 60: Công lược sư phụ song tu (Kết)Quyển 28 - Chương 60: Công lược sư phụ song tu (Kết)
Hắn lại giống như thất bại mà rũ mắt. Chỉ khi nhìn thấy vẻ thả lỏng trên mặt cô, không biết vì sao, tâm tình hắn dường như cũng theo đó mà nhẹ nhõm hơn.
Quả thực, khi cả hai người bọn họ đều không nhận thua, Vô Nhai chợt có một ảo giác mãnh liệt, rằng có lẽ hắn sẽ mất cô.
Nhưng ảo giác chẳng qua cũng chỉ trong chớp mắt, hắn có thể lựa chọn không nhận thua, rốt cuộc thì ở trước mặt hắn, Phong Quang quá mức yếu ớt, cũng quá mức vô hại, chỉ cần hắn kiên trì, hắn biết, người thức thời như cô chắc chắn sẽ không tiếp tục phản đối như vậy. Nhưng sự thức thời này cũng chỉ giới hạn ở bề ngoài mà thôi
Điều Vô Nhai muốn trước nay đều không phải một Phong Quang biết ngoan ngoãn nghe lời. Hắn muốn tất cả của cô, bất luận là thân thể hay linh hồn. Tất cả, hắn đều muốn.
Có lẽ, hắn thỏa hiệp cũng không sai.
Bởi hắn thấy được ánh mắt vui mừng của cô khi nhìn hắn. Hắn thích cô nhìn mình như vậy, vì hắn sẽ có cảm giác rằng trong thế giới của cô, hắn là người độc nhất vô nhị, không thể thay thế.
Tâm tình hiện tại của Phong Quang có thể nói là rất tốt, cô vui vẻ ôm lấy eo hắn, ngọt ngào nói:
"Ta cam đoan với ngươi, ta nhất định sẽ không đi linh tỉnh. Ta muốn đi đâu đều sẽ để ngươi đi cùng."
"Lời Phong Quang nói, ta đương nhiên sẽ tin."
Tâm tình Vô Nhai đặc biệt sung sướng.
Phong Quang lại nhìn tuyết bay dưới ánh chiều tà. Tuy cô cảm thấy cảnh tượng kỳ lạ này rất mới mẻ, nhưng trái ngược với khí hậu tự nhiên thì cũng hơi kỳ quái, cô kéo tay hắn,"Hay cứ ngừng tuyết đi. Vừa rồi ta nói muốn xem, cũng chỉ là tùy tiện nói thôi."
"Vậy thì ngừng."
Vô Nhai cười. Hắn vừa dứt lời, cảnh tuyết bay cũng ngừng lại.
Lúc này Phong Quang mới cảm thấy thể xác và tỉnh thần hoàn toàn thoải mái, cô lại nhìn đám đồ chơi nhỏ trên bàn. Lúc này mới nói:
"Ngươi mang mấy thứ này về cho ta, ta đều rất thích. Vô Nhai, cảm ơn ngươi."
"Phong Quang không giận dỗi với ta là tốt rồi." Đang Là Lúc mặt trời Lặn, trong rừng nỗi gió lớn, Vô Nhai giơ tay, cần thận vén tóc mai cho cô, lại cười khẽ một tiếng,"Ta đã viết một phong thư gửi đến Đông Hải."
Phong Quang ngây ngẩn.
"Người gửi thư đến Đông Hải làm gì?"
"Thương lượng với cha mẹ Phong Quang về ngày tổ chức hôn lễ."
Trong nháy mắt, cô giống như mèo hoang xù lông,"Ngươi điên rồi! Cha mẹ ta tuyệt đối sẽ không đồng ý!"
"Nhưng thực tế là ta không hề nhận được thư cự tuyệt từ bọn họ."
Hắn nói với vẻ đương nhiên.
Vô nghĩa! Ngươi đã tập kết giới ở đây, người khác gửi thư mà có thể đưa lên mới là có quỷ! Phong Quang cắn răng.
"Sao ngươi không nói với ta một tiếng đã viết thư cho cha mẹ ta!?"
Lại còn không phải thư cầu hôn, mà trực tiếp là thư thương lượng ngày tổ chức hôn lễ!
"Phong Quang còn nhỏ tuổi, có một số việc chỉ cần ta quyết định là được rồi."
Phong Quang. không còn lời gì để nói.
Hắn lại nói:
"Cha mẹ Phong Quang nhất định cũng là người thông minh."
".. Ngươi muốn nói gì?"
"Bọn họ không đánh thắng được ta."
Hắn cười, duỗi tay chạm vào sừng rồng không biết từ khi nào đã xuất hiện trên đầu cô,"Ta lợi hại hơn bọn họ. Dĩ nhiên bọn họ cũng nên biết, ta có thể bảo vệ Phong Quang tốt hơn."
Không... Cô chỉ nghe ra ý định muốn dùng vũ lực uy hiếp người ta của hắn mà thôi.
Khóe miệng Vô Nhai cong lên, nụ cười mỉm vô cùng mê hoặc người khác,"Phong Quang không vui sao? Một khi chúng ta thành thân, về sau bất luận nàng muốn làm chuyện không tiện miêu tả gì với ta cũng đều là danh chính ngôn thuận."
Phong Quang rất muốn nói một chữ "Cút", nhưng nhìn ánh mắt như hiểu rõ hết thảy của hắn, cô lại không nhịn được mà im lặng che kín khuôn mặt đỏ lên của mình. Thôi được rồi... lời hắn nói đều là sự thật.
Vô Nhai lai khế cười mê! tiếng. Có đôi khi lựa chọn tiền trảm hậu tấu cũng không sai. Ít nhất hắn có thể ôm được mỹ nhân về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận