Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 19 - Chương 33: Công lược trang chủ đại nhân có độc

Quyển 19 - Chương 33: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 33: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Cô nhìn về phía Nhàn Mạch, đôi mắt cười của hắn rất mê người, nhưng cô lại nhìn ra, hiện tại hắn đang rất không vui.
Phong Quang sờ sờ mũi mình, bay tới bên cạnh hắn nói:
"Ta nói cho ngươi biết thông hiểu nhân sự là cái gì, nhưng người không được giận ta nhé."
Mắt hắn hơi chớp chớp.
"Khụ..."
Hắng giọng xong, cô bắt đầu giảng giải,"Thông hiểu ấy à, dĩ nhiên có nghĩa là biết rõ, mà nhân sự... Trên thực tế cũng chính là chuyện phòng the, ừm, cũng chính là một nam một nữ..."
Cô nói ngập ngừng rất nhiều, nguyên nhân lớn nhất vẫn là bởi, cô không biết nên dùng cách nói thế nào để vừa tế nhị uyển chuyển, lại vừa có thể khiến hắn hiểu ra, tóm lại, cuối cùng khi cô nói xong, mặt cũng đã đỏ bừng hết cả,"A Mạch, ta nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa?"
Sắc mặt Nhàn Mạch cực kỳ khó coi. hắn cầm một cái ly trên bàn ném về phía mấy nữ nhân kia, đám nữ nhân lập tức hoảng loạn.
"Lộ Hữu Đức, bảo bọn họ cút đi!"
"Dạ, dạ, dạ..."
Lộ Hữu Đức lần đầu tiên thấy điện hạ tức giận đến thế, hắn không dám ở lại, vội vàng mang theo đám nữ nhân này ra ngoài.
Cho dù có là nữ nhân hoàng đế đưa đến thì đã sao?
Đại hoàng tử chính là nhân vật tàn nhẫn mà ngay từ lúc mới mười ba tuổi đã rút kiếm chặt tay người ta, ngay cả lông mày cũng không nhăn một chút đó.
"A Mạch..."
Phong Quang nơm nớp lo sợ hỏi:
"Ngươi làm sao vậy?"
Vừa rồi Nhàn Mạch đột nhiên bùng nổ, cũng quả thật làm cô thấy sợ, ngần ấy năm trời, càng về sau khi Nhàn Mạch càng lớn, bất luận gặp phải chuyện gì, hắn cũng đều có thể biểu hiện đến mức như gió thoảng mây trôi, không chỉ những người khác không nhìn ra được đứa nhỏ này suy nghĩ cái gì, ngay cả Phong Quang cũng không thể nhìn thấu. Phong Quang muốn theo vào đó, hắn đã đóng cửa lại, nói vọng sang từ bên kia cánh cửa:
"Đừng vào!"
Phong Quang đang định xuyên qua tường liền khựng lại.
Sau một lúc lâu, bên kia tường lại truyền đến giọng nói đã dịu hơn rất nhiều của hắn,"Phong Quang, để ta bình tĩnh một chút."
"Được..."
Cô ngồi xổm xuống dựa vào cửa, thầm nghĩ không biết liệu có phải do mình nói trắng ra quá mức, mới khiến tam quan(1) của hắn bị tác động mạnh hay không, nhưng cô lại lập tức nghĩ đến, Nhàn Mạch dù sao cũng phải hiểu rõ những việc này nha, đâu thể để đến lúc hắn thành thân, vào đêm động phòng hoa chúc lại chỉ biết gọi tân nương tử ra Diễn Võ Trường xem hắn luyện kiếm chứ.
Cô nghĩ, mình cũng phải cho hắn chút thời gian để tiêu hóa thông tin thật tốt mới được.
Một lần đợi này, liền trực tiếp đợi tới tận buổi tối.
Cửa phòng mở ra, Nhàn Mạch cũng đứng ở cửa, vẻ mặt hắn vẫn bình thản như thường, hơi nhấp môi, hắn hỏi:
"Phong Quang, ngươi còn ở đây không?"
"Vẫn ởI"
Phong Quang đang ngồi xổm góc tường vẽ xoắn ốc lập tức đứng lên, lại thấy vẻ mặt hắn vẫn bình thường, liền hỏi:
"Ngươi bình tĩnh rồi chứ?"
"Ừm."
"Vậy là tốt rồi, ngươi cũng không cần cảm thấy ngượng ngùng đâu, loại chuyện này ai cũng đều phải trải qua cả, là chuyện thường tình ở đời mà."
"Vậy những việc này... Phong Quang làm sao mà biết được?"
"Cái này..."
Cô chọc chọc hai đầu ngón tay vào nhau, chỉ trong chớp mắt liền lập tức trả lời:
"Ta sống lâu hơn ngươi, dĩ nhiên thấy nhiều việc hơn ngươi rồi, cũng hiểu nhiều chuyện hơn ngươi nữa."
Nhàn Mạch trầm mặc một giây,"Ngươi nói... khi nam tử tới mười ba, mười bốn tuổi sẽ có... sẽ có cái loại ảo tưởng này, vì sao ta lại không có?" "Ngươi trước kia không phải cái gì cũng đều không hiểu sao? Lại một lòng một dạ chỉ chuyên tâm luyện kiếm, không có cũng rất bình thường."
Không... Sau khi nghe cô giảng giải xong, hắn ở trong phòng mình nếm thử một ngày, cũng vẫn không thấy có ảo tưởng gì cả.
"Phong Quang."
HA2"
"Ta vẽ cho ngươi một bức họa nhé, ta muốn nhìn một chút xem ngươi trông như thế nào."
*x+*xx*xx*xx*x***
(1) Tam quan: gồm thế giới quan [quan niệm về thế giới], nhân sinh quan [quan niệm về con người], giá trị quan [quan niệm về giá trị của chính bản thân đối với thế giới].
Bạn cần đăng nhập để bình luận