Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 15 - Chương 4: Công lược hội trưởng hội học sinh

Quyển 15 - Chương 4: Công lược hội trưởng hội học sinhQuyển 15 - Chương 4: Công lược hội trưởng hội học sinh
"Vì tôi chuyển trường đó."
Phong Quang xoa cánh tay bị cậu ta túm đau điếng, trả lời một cách thờ ơ.
"Phí lời, tôi hỏi vì sao đột nhiên cậu lại chuyển trường? Không phải cậu vẫn luôn học ở trường nữ sinh sao? Lần này vừa chuyển trường lại chuyển ngay vào trường tôi đang học?"
"Cậu cũng biết tôi vẫn luôn học ở trường nữ sinh, mẹ tôi nói tôi sắp trưởng thành rồi, không quen biết thêm vài nam sinh là không được, vậy nên bảo tôi chuyển trường thôi."
Cái gì gọi là quen biết thêm vài nam sinh, mẹ cô chỉ đơn thuần là hi vọng cô đừng có quanh quẩn trong cái đám nữ sinh quá lâu, sau này gặp nam sinh lại cảm thấy là hàng hiếm rồi bị người ta lừa thôi.
Cổ Lam cười châm biếm, khuyên tai kim cương màu tím tăng thêm chút ma mị cho cậu ta:
"Vậy nên cậu vừa khéo chuyển đến trường của tôi?"
"Không phải là vừa khéo sao."
Phong Quang nghiêng đầu cười ngọt ngào:
"Thiếu gia, không phải cậu quên rồi đấy chứ. Trường học này ba tôi cũng đầu tư vốn, huống hồ cả thành phố A trừ trường nữ sinh Lễ Đức ra chỉ có Lịch Hải là trường tốt nhất, tôi không đến đây thì đi đâu?"
Cô nói không sai, Lịch Hải có vốn đầu tư của tập đoàn Hạ thị. Nghĩ đến chuyện này, sắc mặt Cổ Lam có chút phức tạp, vì nó báo trước việc cậu ta không thể nghĩ cách gì để đuổi cô gái này đi được.
Cậu ta khiêu khích:
"Đường đường là Hạ tiểu thư mà lại chịu tủi nhục vào lớp E kém nhất Lịch Hải sao?"
"Học tập cần dựa vào bản thân, có liên quan gì đến việc tôi học ở lớp nào sao? Bạn học Cổ Lam, cậu phải tin tôi. Tôi yêu thích học hành như vậy, tôi vẫn có dư kỷ luật đối với chuyện học tập."
"Hạ Phong Quang!"
Thái độ bình thản thờ ơ của cô đã thành công chọc tức cậu ta. Cổ Lam tiến lên phía trước túm lấy cổ tay cô, dùng vẻ mặt nham hiểm cảnh cáo:
"Tôi không quan tâm cậu tới đây với mục đích gì, nhưng tôi khuyên câu đừna c©ó hỉ vona thân nhân e©ủa c©âu c©á thể cá đưđc chút li í(đh dì từ chỗ tôi. Một năm trước tôi đã nói rõ ràng với cậu rồi, chuyện giữa hai chúng ta, sớm muộn tôi cũng sẽ giải quyết."
"Này, cậu nói chuyện thì cứ nói chuyện, đừng có động một cái là túm lấy tay tôi được không hả?"
Thái độ của Phong Quang vẫn hời hợt như cũ:
"Cậu túm như vậy tôi rất đau."
Cũng không biết là ai quy định, hình như khi nam chính nắm tay người khác nói chuyện trông sẽ càng uy vũ ngang ngược hơn.
Cổ Lam nhìn tay mình nắm lấy cổ tay cô, nhướn mày cười:
"Sao hả? Thấy tôi đụng vào cậu, tim cậu đập nhanh hơn à?"
Phong Quang mệt mỏi thở dài:
"Cậu biết đấy, vì cậu, tôi đã chuẩn bị vài bình nước khử trùng ở nhà rồi."
"... Ha ha."
Cổ Lam cười lạnh hai tiếng, tự thấy chán ghét mà buông tay cô ra,"Tôi cảnh cáo cậu một lần cuối cùng đừng có làm những chuyện thừa thãi, cũng đừng có những ý đồ không nên có."
"Vậy có phải là còn có đừng có động tới người không nên động vào không?"
Cổ Lam ngẩng đầu nhìn cô, hừ lạnh một tiếng, quay người nghênh ngang rời khỏi.
Phong Quang gãi đầu, cô không biết mình đã để lộ thông tin là sẽ làm hại Mộc Cẩn ở đâu mà lại khiến cho Cổ Lam căng thẳng như vậy, còn đặc biệt kéo cô ra ngoài cảnh cáo nữa.
Cô nghĩ một lúc, cảm thấy không quan trọng nên cũng không nghĩ nữa. Đi trong hành lang, lúc qua chỗ rẽ, không ngờ cô lại gặp phải một cảnh ngoài dự đoán.
Một nam sinh mặt mũi thanh tú, thân hình gầy gò đứng trước mặt một nam sinh khác, trên tay hắn là một bức thư màu hồng, sắc mặt thì đỏ không thể đỏ hơn được nữa, cậu ta ngượng ngùng nói:
"Học trưởng, em ngưỡng mộ anh đã rất lâu rồi..."
Trời đất! Đam mỹ à! bật chứng năng hóng dramma lên.
Phong Quang lập tức nấp sau tường, chỉ thò mỗi cái đầu ra.
Cô lại nhìn cậu nam sinh còn lại, nhưng vì người đó quay lưng về phía cô cho nên cô không nhìn thấy mặt, chỉ có thể từ bóng lưng cao lớn của
Bạn cần đăng nhập để bình luận