Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 24 - Chương 58: Công lược ảnh đế hết thời

Quyển 24 - Chương 58: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 58: Công lược ảnh đế hết thời
Đoạn Mộ cởi áo khoác ra khoác lên người cô. Dưới ánh đèn, thấy cô nhìn mình chăm chú, hắn lại không nhịn được mà cúi đầu hôn cô,
"Đừng khóc, chẳng phải tôi vẫn ở chỗ này sao?"
"Ừm."
Một tiếng trả lời đơn giản kèm theo tiếng nức nở.
Đoạn Mộ đau lòng thở dài, hắn sâu sắc cho rằng bản thân đã xử lý chuyện lần này thật thất bại.
Một chiếc xe màu đen chạy tới dừng trước cửa, có cửa sổ xe hạ xuống, là Diêu Phong,"Lên xe."
Đoạn Mộ cùng Phong Quang ngồi ở ghế sau, Diêu Phong hỏi:
"Đưa cô Hạ về nhà trước chứ?"
Phong Quang dựa vào vai Đoạn Mộ, bình tĩnh nói:
"Đến chung cư của Đoạn Mộ trước đi."
Diêu Phong lén lút nhìn Đoạn Mộ qua kính chiếu hậu.
Đoạn Mộ vừa vuốt định đầu Phong Quang vừa nói:
"Về chung cư của tôi trước."
"Được rồi."
Diêu Phong không có lập trường gì để phản đối.
"Thuốc này..."
Đoạn Mộ nhìn túi trong tay cô, hỏi:
"Dùng để chữa khỏi trầy da sao?"
"Đúng vậy, là cảnh sát Ngô mua cho em, anh ta đúng là người tốt."
Phong Quang nhắm mắt lại, chuẩn bị chợp mắt,"Phải tìm một cơ hội cảm ơn anh ta cẩn thận mới được."
Đoạn Mộ nhẹ nhàng nói:
"Sẽ có cơ hội."
Đi khoảng nửa giờ, bọn họ liền tới chung cư, Diêu Phong không lên lầu mà rời đi trước. Đoạn Mộ cõng Phong Quang vào cửa, hắn cố nhẹ nhàng đóng cửa lại nhưng vẫn khiến Phong Quang tỉnh giấc.
Phong Quang dựa vào trên lưng hắn, mơ mơ màng màng hỏi:
"Hiện tại là lúc nào?" "Đã sắp 3 giờ."
Là 3 giờ sáng. Đoạn Mộ cõng cô tới phòng mình, đặt cô lên giường, hắn nhỏ giọng nói:
"Mệt nhọc thì ngủ trước nhé, có được không?"
"Không, em không mệt."
Cô hơi dụi mắt, lại tỉnh táo mà nhìn hắn.
Đoạn Mộ bế cô ngồi lên trên đùi mình, lấy thuốc mỡ từ trong túi thuốc ra, hôn khẽ lên gương mặt cô mà nói:
"Để tôi bôi thuốc cho Phong Quang."
"Được."
Cô chủ động đưa tay đến.
Động tác hắn bôi thuốc mỡ cực kỳ nhẹ nhàng, ngay cả giọng cũng ôn nhu hơn rất nhiều,"Phong Quang rất ít khi bị thương, có đúng không?"
"Ừm..."
Cô khẽ gật đầu, lại nói:
"Nhưng lần này cũng coi như không có vấn đề gì, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi. Chỉ cần có thể giúp anh ra ngoài thì có bị thương nặng hơn nữa cũng không sao cả."
"Nếu Phong Quang có thể nghe lời tôi..."
"Loại chuyện này thì còn lâu em mới nghe lời anh!"
Cô lườm hắn,"Chuyện khác em có thể nghe anh, nhưng lần này anh lại bảo em không cần lo cho anh. Em không làm được."
Hắn bất đắc dĩ cười,"Là tôi không đúng, tôi không nhận ra Phong Quang cũng có tính cách quật cường đến vậy."
"Đoạn Mộ..."
"Ừm?"
Cô ôm lấy eo hắn, vươn người hôn lên môi hắn một cái,"Anh không có việc gì... thật đúng là quá tốt."
"Có Phong Quang ở đây, tôi cũng thấy tốt cực kỳ."
Hắn đè lại gáy cô, gia tăng độ sâu cho nụ hôn này, môi lưỡi quấn quýt, không khí lãng mạn lan ra xung quanh.
Khi ý thức được tay cô đang cởi cúc áo sơmi của hắn, Đoạn Mộ bắt lấy tay cô, dán lên đôi môi ướt át của cô mà hỏi:
"Em có biết em đang làm dì không?" "Biết..."
Cô vươn đầu lưỡi liếm lên môi hắn.
"Đoạn Mộ, em muốn anh"
Yết hầu hắn khẽ động,"Phong Quang, em còn nhỏ."
"Anh đã nói anh sẽ cưới em, loại chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra mà. Không ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, em rất sợ hãi. Đoạn Mộ, em không muốn để lại tiếc nuối trong lòng mình."
Cô bỗng nhiên nghẹn ngào,"Anh nói xem... Nếu như về sau anh gặp được cô gái tốt hơn, không thích em nữa thì phải làm sao bây giờ"
"Sẽ không có chuyện này."
Đoạn Mộ hôn lên nước mắt cô, hắn thấp giọng,"Phong Quang, tôi yêu em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận