Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 21 - Chương 32: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế

Quyển 21 - Chương 32: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thếQuyển 21 - Chương 32: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
"Vấn đề này... Tôi không thể biết được."
Du Ký nói: "Đại não đã bị tổn thương, bác sĩ không thể xác định chắc chắn thời gian tỉnh lại."
Cũng có nghĩa, Thư Bạch sẽ có thể cứ như vậy mà bất tỉnh mãi mãi.
Phong Quang lại lập tức hỏi:
"Vậy thuốc kia đâu? Loại thuốc mà hắn đã cho Quân Trạch có còn nữa không?"
"Giáo sư chỉ mới chỉ tạo ra một phần thuốc đó." Du Ký tạm dừng trong chốc lát, nói:
"Giáo sư vốn định nhìn xem tác dụng của thuốc có được như phán đoán hay không, lại không ngờ, hắn còn chưa nhìn được kết quả mà đã... Chuyện lần này, là do tôi bảo vệ không tốt."
Không đúng... Chuyện này không đúng, trong trí nhớ của cô, cốt truyện không hề có chỉ tiết Thư Bạch xảy ra chuyện thế này. Thư Bạch vẫn luôn rất ổn, hắn sẽ quen biết nữ chính, sẽ thích nữ chính, cuối cùng thậm chí còn vì nữ chính mà biến thành xác sống, chết dưới súng của nam chính. Cho nên... Thư Bạch sao có thể xảy ra chuyện được đây?
"Cô Hạ."
Du Ký thấy Phong Quang bỗng nhiên tiến tới bên giường, hắn tóm lấy cổ tay cô,"Cô muốn làm gì?"
"Tôi không tin!"
Phong Quang ngẩng đầu nhìn Du Ký,"Tôi không tin hắn sẽ xảy ra chuyện!"
"Cô Hạ, cảm xúc hiện tại của cô rất kích động."
"Anh đừng có kéo tôi!"
Phong Quang lớn tiếng nói: "Hắn đang giả bộ hôn mê, có đúng không?"
"Giáo sư không có lý do gì để làm vậy cả."
"Tôi mặc kệ hắn có lý do gì, hắn cần phải tỉnh lại!"
"Cô Hạ..."
"Anh có biết... có biết tôi đã đợi một năm, anh trai tôi sẽ có thể rất nhanh chóng tỉnh lai nhưng Thư Bach sao lai có thể... sao lai có thể xảy ra chuyện ngay lúc này!"
Du Ký hờ hững nói: "Việc giáo sư xảy ra chuyện là sự thật."
"Tôi biết là sự thật! Nhưng mà hắn cần phải tỉnh lại!"
Ánh mắt Phong Quang bướng bỉnh, cô liều mạng cũng muốn rút tay mình ra, cố chấp nói:
"Thư Bạch là hy vọng duy nhất của tôi, hắn cần phải tỉnh lại... Anh trai tôi còn đang đợi tôi..."
"Đủ rồi!"
Du Ký bỗng nhiên lớn giọng, tay hắn dùng sức, kéo cô vào trong lòng mình. Khi cô dán lên ngực hắn, một tay khác của hắn cũng nắm được cằm cô, hắn hơi cúi đầu, tiến sát mặt cô, hắn cưỡng ép cô nhìn mình, thấp giọng chậm rãi nói:
"Hạ Phong Quang, một năm nay tất cả mọi người đều biết em đã sống như thế nào. Em không cảm thấy... Em đã trả giá quá nhiều tình cảm vô nghĩa vì người chết kia rồi sao?"
"Cái gì gọi là.." Môi cô khẽ nhúc nhích, ánh mắt chớp động,"Vô nghĩa?"
"Hạ Phong Ảnh đã chết, cho dù có thuốc loại bỏ được virus xác sống thì đã sao? Đó rốt cuộc cũng không phải là thuốc cải tử hồi sinh. Hắn sẽ không sống được."
"Anh trai."
"Yên tĩnh nghe tôi nói xong."
Du Ký híp hai mắt lại, khuôn mặt cứng rắn lạnh lùng tiến sát vào cô hơn, cô muốn tránh né, nhưng lại bị người kia giữ chặt, không lui được chút nào,"Chỉ có em mới luôn tin tưởng Hạ Phong Ảnh sẽ sống lại. Tất cả mọi người đều hiểu rất rõ, hắn đã chết rồi. Một năm nay, ngày nào em cũng đều đến phòng kho lạnh kia, ngày nào cũng trò chuyện cùng cái xác đó, hắn có từng trả lời lại em không? Em còn muốn tự lừa dối mình tới khi nào?"
"Không phải thế." Phong Quang sụt sịt, giọng nói cố kìm nén nức nở như sắp khóc tới nơi,"Anh trai sẽ tỉnh lại..."
"Nhưng mà, em cũng hiểu rất rõ. Rốt cuộc thì hắn cũng đã chết đi lâu ngày, cho dù có thuốc... Cũng chưa chắc sẽ có tác dụng trên thân thể hắn."
Du Ký bỗng nhiên buông cằm cô ra, dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên khóe mắt cô,"Em cần có một người nói rõ cho em biết, Hạ Phong Ảnh đã chết, những gì em làm vì hắn cũng đã đủ nhiều. Hãy buông hắn, cũng buông tha cho chính em đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận