Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 26 - Chương 20: Công lược tình yêu cấm ky

Quyển 26 - Chương 20: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 20: Công lược tình yêu cấm ky
Mùi son phấn trên người nữ nhân kia không phải loại son phấn rẻ tiền, mà là hương phấn cao cấp, nàng ta tự xưng mình là nô tỳ, nhưng đôi tay nàng ta lại trắng nõn như ngọc, đây không phải bàn tay một nha hoàn nên có, mà thân phận của nàng ta cũng không thể thấp được.
Lão phu nhân vì muốn ép Tạ Trạm nhanh chóng thành thân mà đã điều tra kỹ toàn bộ các cô nương đến độ tuổi còn chưa xuất giá ở để đô. Tiểu Ngọc này nói không chừng chính là thiên kim tiểu thư nhà ai đó, mà Tạ lão phu nhân cũng biết tính tình Tạ Trạm, trước mắt bao người, vì thanh danh của nữ nhi, hắn sẽ không thể không cưới Tiểu Ngọc làm vợ.
Nhưng thật đáng tiếc, kế hoạch tốt như vậy tại bị Phong Quang đột nhiên quay lại phá hỏng. Phong Quang thầm nghĩ, lão phu nhân quả thực rất giỏi gây chuyện, bà ta làm ra loại chuyện này cũng không khó hiểu.
Cô lại lén lút nhìn tình huống bên ngoài, đối mặt với Tiểu Ngọc khóc sướt mướt, sắc mặt lão phu nhân hơi kìm nén lửa giận, rốt cuộc bà ta lại không nhìn thấy Tạ Trạm, nói cách khác, bà ta không thể tiếp tục dựa theo kế hoạch cũ mà nói rằng Tạ Trạm làm nhục sự trong sạch của Tiểu Ngọc, phải cưới Tiểu Ngọc làm vợ, mà hiện giờ Tạ Trạm không ở đây, Tiểu Ngọc tại bị lão phu nhân dẫn người đến nhìn là sự thật. Một nữ nhi gia giáo như nàng ta bị lão phu nhân thuyết phục làm loại chuyện này vốn đã không phù hợp với liêm sĩ của bản thân, dù thế nào nàng ta cũng phải khiến lão phu nhân tìm cho mình một cách giải thích, nếu không chuyện này truyền ra ngoài, thì nàng ta cũng khỏi làm người luôn
Lão phu nhân tự mình tìm phiền toái, Phong Quang cười trộm trong lòng, cô ngước mắt, thình lình đụng phải tầm mắt Tạ Trạm, cô khựng lại, giả vờ tức giận nói:
"Thúc nhìn ta làm gì?"
"Phong Quang ở ngay trước mắt ta, dĩ nhiên ta muốn nhìn nhiều hơn một chút."
Cô đỏ mặt, lại thấy đám người lão phu nhân bên kia đã đi rồi, liền "Hừ" một tiếng, đi từ sau núi giả ra ngoài,"Ta giúp thúc được nhất thời, chứ không giúp được cả đời. Lần này không thành công, lão phu nhân nhất định sẽ nghĩ ra cách khác bắt thúc cưới vợ, thúc tự mình bảo trọng đi."
Thấy cô muốn đi, hắn giữ tay cô lại,"Đợi đã."
Cô khó hiểu ngẩng đầu,"Sao vậy?" Hắn cười, giơ tay lên nhặt mảnh lá rụng trên đỉnh đầu cô, là vừa rồi khi tránh sau núi giả, chiếc lá này từ trên cây rơi xuống,"Tiểu nha đầu, lần này ngươi lại giúp ta, ta sẽ nhớ rõ ân tình này."
"Vậy thì tốt, ta chờ thúc báo ân."
Cô nỗ lực giữ sắc mặt bình thường trả lời xong, liền xoay người chạy đi mất, tựa như hắn là hồng thủy mãnh thú vậy.
Về tới phòng mình, Phong Quang vội vàng rót ly trà uống xong, một lúc lâu sau, nhiệt độ trên mặt cô mới từ từ hạ xuống, cảm xúc cũng hồi phục lại.
Người nam nhân Tạ Trạm này, quả thực giống như kho chứa hormone di động vậy, nhất cử nhất động của hắn chẳng qua chỉ đơn giản mà tùy ý, nhưng lại tràn đầy hơi thở dụ hoặc người ta, đặc biệt là mỗi lần hắn dựa sát lại gần hơi thở thành thục đặc biệt trên người hắn thật sự khiến người ta say mê.
Cô bỗng nhiên nhớ tới nhiệm vụ của mình là phải công lược Tạ Trạm, nhưng hiện giờ cô rất không tự tin, có lẽ trước khi thành công tán đổ hắn, chính cô đã tự đổ mất rồi.
Phong Quang đang không biết nên làm thế nào cho phải, Hoan Nhi đã bưng đĩa từ ngoài cửa đi vào, Phong Quang sửng sốt trong chốc lát, lại hỏi:
"Chẳng phải muội nói muốn đi theo tam thúc của muội sao? Còn đến đây tìm ta làm gì?"
"Tỷ tỷ đừng nóng giận nữa."
Hoan Nhi nhón mũi chân đặt đĩa lên trên bàn,"Đây là bánh hoa quế muội tặng cho tỷ tỷ, chính muội và đầu bếp nữ cùng nhau làm đó!"
"Là tam thúc thúc của muội dạy muội sao?"
Phong Quang không vội ăn mà nghĩ tới vấn đề này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận