Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 24 - Chương 64: Ngoại truyện 2 (Đoạn Mộ)

Quyển 24 - Chương 64: Ngoại truyện 2 (Đoạn Mộ)Quyển 24 - Chương 64: Ngoại truyện 2 (Đoạn Mộ)
Người lớn để hai đứa trẻ chơi với nhau, còn bọn họ thì ngồi trên sô pha trò chuyện. Ngoại trừ Vũ Mộ, không ai chú ý tới cô bé ghét bỏ Vũ Văn đến mức nào.
Vũ Văn bốn tuổi cũng rất thích những thứ xinh đẹp, ví dụ như em gái nhỏ trước mặt cậu bé, nhưng dù cậu bé đặt tất cả đồ chơi của mình đến trước mặt cô, thì cô bé cũng chỉ quay mặt đi không thèm để ý tới cậu ta.
Vũ Văn cảm thấy tủi thân, cậu khóc òa, cha mẹ cậu vội vàng bế cậu lên dỗ. Đôi vợ chồng đến làm khách cũng nói xin lỗi, chỉ có cô bé kia vẫn nhàm chán ngáp dài.
Vũ Mộ nghe được mẹ mình nói:
"Phong Quang mệt mỏi rồi, trước hết cứ để cô bé lên tầng ngủ đi."
"Cũng được."
Phu nhân xinh đẹp bế con gái mình lên, đặt cô bé đang buồn ngủ vào phòng dành cho khách ở trên tầng.
Chờ đến khi cô bé ngủ rồi, vị phu nhân kia mới đi xuống. Vũ Mộ khẽ bước vào phòng, đối với đồ vật đáng yêu, mọi người đều luôn muốn tiến lên xoa nắn, ngay cả hắn cũng không ngoại lệ.
Hắn nhéo khuôn mặt cô bé kia, thật mềm mại, khiến hắn cảm thấy... đáng yêu đến độ muốn bóp chết. Nhưng hắn nhịn xuống, bởi vì hắn còn chưa từng giết người.
Nhưng xúc cảm trên mặt lại khiến cô bé đang ngủ nhăn mày không vui, hai cái tay nhỏ bé bắt lấy tay hắn, lại trở mình, ôm tay hắn trước ngực, tiếp tục mơ mộng đẹp.
Màu da trên tay hắn bởi vì không đủ dinh dưỡng mà có vẻ hơi vàng, so với màu da trắng nõn đáng yêu của cô thì khác biệt thấy rõ.
Chiếc váy nhỏ tỉnh xảo đẹp đẽ trên người cô so với quần áo mặc không vừa người của hắn, cảm giác tựa như chỉ cần chạm vào một chút sẽ khiến cô dính bẩn vậy.
Đây là lần đầu tiên Vũ Mộ ý thức được mình dơ bẩn biết bao nhiêu, đó cũng là lần đầu tiên hắn khát vọng mình có một bộ quần áo sạch sẽ vừa người và một làn da khỏe mạnh.
Hắn ở bên cạnh cô bé tỉnh xảo đó một tiếng, cho đến khi mẹ cô bé đi lên bế cô bé về nhà.
Vũ Mộ tránh ở chỗ tối quen thuộc của mình, nghe được hóa ra mấy Hắn nghe được mẹ mình nói:
"Tôi cũng chỉ có một đứa con là Vũ Văn, nếu tương lai thằng bé có thể thật sự ở bên Phong Quang, quan hệ của hai nhà chúng ta sẽ càng thêm tốt đẹp."
Không, bà ấy còn một người con nữa.
Vũ Mộ không bước ra nói chuyện, hắn nắm chặt chiếc kẹp tóc hồng nhạt lấy được từ trên đầu cô bé kia.
Một mình trở về tầng hầm ngầm tối tăm, hắn bỗng nhiên nghĩ, sẽ không có ai thích ở một nơi tối tăm như vậy. Ở trong hoàn cảnh tối tăm này, ngay cả màu sắc của chiếc kẹp tóc trên tay, hắn cũng không thể nào nhìn rõ... Đúng vậy, không một ai thích sự tăm tối.
Cho dù là lúc chuồn êm ra ngoài xem một người đàn ông theo dõi vợ mình bồ bịch, Vũ Mộ cũng cảm thấy nhàm chán, hắn nói với chiếc kẹp tóc trong tay:
"Tôi cần thay đổi một chút cuộc sống nhàm chán hiện giờ."
Thuốc ngủ rất dễ tìm, dù sao thì cha hắn cũng thường xuyên mất ngủ, cần phải dựa vào cái này mới có thể ngủ yên. Vì thế, vào một ngày, hắn đã khiến cho cha mẹ mình ngủ đến mức cực kỳ an ổn, cho dù có kề dao trên cổ bọn họ, thì bọn họ cũng không có cảm giác.
Nghe tiếng máu tươi tí tách chảy, Lần đầu tiên hắn cảm thấy linh hồn của mình bay lên, ngay cả bước chân đi vào phòng Vũ Văn cũng nhẹ nhàng đến mức tựa như đang bước trên mây vậy. Hắn nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn không giết Vũ Văn, không phải bởi vì không thể nhẫn tâm, mà vì sợ về sau sẽ quá mức nhàm chán.
Hắn nghĩ đến một ngày nào đó, một người mất cả cha lẫn mẹ sẽ tới tìm mình báo thù, đây chẳng phải là một việc rất thú vị hay sao?
Vũ Mộ rời khỏi nhà họ Vũ, đồ vật hắn mang theo cũng chỉ có chiếc kẹp tóc kia.
Hắn Lang thang đi ven đường không có mục đích, khi muốn đi ngang qua đường cái, một tiếng thắng xe rất gấp vang lên, người đàn ông vươn đầu ra từ trong xe, còn chưa kịp quát lớn tiếng, thiếu niên mười bốn tuổi này lại nhìn chiếc bao tải hình chữ nhật ở sau xe mà bật cười,"Chú à, chú có muốn nhận nuôi tôi không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận