Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 26 - Chương 31: Công lược tình yêu cấm ky

Quyển 26 - Chương 31: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 31: Công lược tình yêu cấm ky
Cô xuyên qua một sân viện, liền tới một cái đình tương đối hẻo lánh, phía trên đình là một cây tùng, dưới đình là Hoan Nhi đang ghé vào trên bàn.
Phong Quang không nhìn hắc y nhân kia nữa mà lập tức đi tới bên cạnh Hoan Nhị, lay lay bả vai cô bé "Hoan Nhi? Muội làm sao vậy?"
Sau một lúc lâu, Hoan Nhi ngáp một cái mở to mắt, nhìn thấy là tỷ tỷ, cô bé lập tức bật cười,"Tỷ tỷ, điểm tâm nơi này ăn ngon thật!"
Hóa ra Hoan Nhi chỉ ngủ thôi.
Phong Quang thấy trên bàn đá đặt mấy đĩa điểm tâm, hỏa khí trong lòng liền bùng cháy,"Chẳng phải ta đã nói muội không thể đi cùng người xa lạ hay sao? Thế nào, người khác cho muội chút đồ ăn, muội đã quên sạch lời ta nói với muội!"
"Muội... Muội không phải..."
Hoan Nhi lần đầu tiên thấy Phong Quang tức giận, cái miệng nhỏ liền mếu máo, khóc òa.
Phong Quang cố tỏ ra nhẫn tâm, kiểm nén bản thân để khỏi tiến lên ôm lấy cô bé,"Nếu người muội gặp phải là người xấu, muội đi theo hắn rồi, cha mẹ và ta đều không tìm thấy muội, muội có biết mình sẽ biến thành dáng vẻ gì hay không?
"Sẽ... Sẽ bị kẻ bắt cóc đánh gãy tay chân, đi ăn xin..."
"Muội còn nhớ rõ cơ đấy!"
Phong Quang nói:
"Vẫn may lần này ta tìm được muội, nếu lần sau muội lại đi cùng người khác, ta cũng không thể bảo đảm có thể tìm được muội lần nữa đâu, đến lúc đó ta liền đi bế cô bé khác về làm tiểu thư Tạ phủ, muội có muốn trở lại cũng không cho."
"Tỷ tỷ! Đừng mài"
Hoan Nhi bị dọa đến khóc ầm lên, giang hai tay muốn ôm cổ Phong Quang,"Muội sẽ không đi theo người lạ, tỷ đừng bỏ rơi muội mà!"
Phong Quang ra vẻ nghiêm khắc cũng mầm lòng, cô bế Hoan Nhi lên, xoa đỉnh đầu cô bé,"Được rồi, không khóc nữa, Hoan Nhi không đi cùng người xa lạ, sao tỷ tỷ tại không cần Hoan Nhi chứ?"
"Ưm..."
Hoan Nhi khóc nấc không †hể nào dừng lai được. Phong Quang tỉnh mắt, nhìn thấy dưới đĩa đồ ăn còn đè một tờ giấy có chữ, cô đặt Hoan Nhi xuống trước rồi cầm lấy tờ giấy kia, chỉ thấy trên đó viết một câu: Giữa con cái và trượng phu, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?
Phong Quang khựng lại, không rõ tờ giấy này có phải do ai đó cố ý để lại cho mình hay không, rốt cuộc thì cô không có trượng phu, lại càng không có con cái... Có lẽ, tờ giấy này chỉ là trò đùa dai của người dẫn Hoan Nhi ra đây?
"Tỷ tỷ..."
Hoan Nhi tội nghiệp giật nhẹ góc áo Phong Quang.
Phong Quang lập tức vo tờ giấy lại, muốn tiện tay ném đi, nhưng nghĩ một chút, lại đặt bên cạnh túi tiền, cô bé Hoan Nhi lên,"Mẹ còn đang đợi chúng ta, chúng ta mau trở về."
"Vâng vâng."
Hoan Nhi hiện giờ giống như chim nhỏ kinh sợ, chỉ sợ Phong Quang lại nói một câu không cần cô bé.
Trên đường trở về, Phong Quang lại đụng phải Tạ Yêu Yêu, cô chỉ kịp nhìn thấy một góc áo màu lam biến mất ở chỗ ngoặt, Tạ Yêu Yêu xoay người, nhìn thấy Phong Quang thì kinh ngạc trong chớp mắt, nhưng rất nhanh, cô ta lại bày ra tư thái thong dong.
Phong Quang thầm nhủ ngươi cứ diễn đi, tưởng cô không biết người vừa nói chuyện cùng Tạ Yêu Yêu là Lạc Viễn Chi chắc? Nhưng hiện tại cô còn chưa định vạch trần kỹ thuật diễn của Tạ Yêu Yêu, trong nháy mắt đi tướt qua, cô chỉ nói:
"Nhị thẩm bọn họ đều đang tìm ngươi, ngươi mau trở về đi thôi."
Tư thái Phong Quang nhắc nhớ Tạ Yêu Yêu không thể nói là ôn hòa, nhưng lại không thể coi là cao ngạo, tuy nhiên ở trong mắt người có tâm thì lại là một cái nhìn khác.
Một viên đá không biết bay tới từ chỗ nào, hướng thẳng vào đầu gối Phong Quang, nhưng bỗng nhiên một mảnh lá trúc bay tới, làm viên đá kia rơi xuống đất.
Mà tình tiết này, không phải người tập võ dĩ nhiên sẽ không phát hiện được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận