Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 30 - Chương 62: Công lược kiếm tiên tàn tật

Quyển 30 - Chương 62: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 62: Công lược kiếm tiên tàn tật
Nhưng Phong Quang lại không kịp nghĩ nhiều, bởi Thiên lôi đã ngày càng gần hơn, từ trong mây đã có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người.
Cô lại nhìn về phía Nam Kha đang nắm lấy tay cô, nhấp môi nói:
"Huynh đừng đi ra ngoài, ở chỗ này chờ ta."
"Được"
Nam Kha khẽ mỉm cười, tựa như gió xuân phất qua cành liễu cùng muôn hoa, bay tới thấm vào lòng người,"Ta ở đây chờ Phong Quang trở về."
Nụ cười của hắn không pha chút tạp chất nào, chỉ trao toàn bộ tâm ý và sự tin tưởng của mình cho cô.
Phong Quang chợt cảm thấy cực kỳ áp lực, cô cũng không biết mình còn có thể trở về hay không, nhưng cô lại không thể không ra ngoài, cô không thể để thiên binh thiên tướng phát hiện sự tồn tại của Nam Kha. Rốt cuộc thì với trạng thái cố chấp ngây ngô của Nam Kha hiện tại, hắn chắc chắn sẽ không màng gì cả mà kéo tay cô, có khi... còn có thể nói một câu "chúng ta thành thân đi" ngay trước mặt công chúng.
Phong Quang không thể mạo hiểm được. Dù sao cô và hắn cũng không phải Thất tiên nữ và Đổng Vĩnh, không có truyền thuyết cổ xưa "buff" thêm vào, cô rất lo Nam Kha sẽ mất đi tính mạng trong tay nhóm thiên binh thiên tướng.
Rốt cuộc Phong Quang vẫn rút tay mình ra khỏi tay Nam Kha, cô quay đầu lại gọi,"Lam Tảo!"
"Vâng, tỷ tỷ!"
Lam Tảo hiểu ý chạy tới cầm lấy tay Phong Quang. Không đến một chớp mắt, hai người đã biến mất khỏi căn phòng.
Ám Ảnh và Tần Lạc Hoàng đã ngây người câm nín, rốt cuộc thì chuyện trên thế gian thật sự có thần tiên tồn tại đã vượt quá nhận thức của bọn họ.
Nam Kha đứng bên cửa sổ, hắn cười,"Phong Quang nói chờ nàng quay trở lại, nhưng hiện tại là ban ngày, chính là thời gian của ta nha."
Không có ai trả lời hắn, vì thế cũng giống như hắn đang tự lẩm bẩm.
Lại nói đến bên kia, trên đám mây, một đám người mặc áo giáp trắng đồng loạt quỳ xuống "Bái kiến Đại công chúa, Lục công chúa!"
Người đứng đầu hành lễ là một nam nhân dáng người thon dài.
Lam Tảo kỳ quái nói: Dục Thiên à? Sao ngươi lại tới đây? Còn vị Tu Du Đại tướng quân kia lại không tới."
"Thần phụng mệnh Thiên để lãnh binh tìm kiếm tung tích Đại công chúa, còn Tu Du tướng quân... từ sau khi hắn hạ phàm tìm kiếm Đại công chúa vào khoảng thời gian trước đây, liền bỗng nhiên không còn tin tức."
"Không còn tin tức?"
Phong Quang hơi nghỉ vấn, cô lại nhìn về phía Lam Tảo,"Chẳng lẽ muội ở trần gian không gặp được Tu Du tướng quân sao?"
"Không hề."
Lam Tảo lắc đầu. Nàng ta xuống trần tìm Phong Quang, lại bị đồ ăn ngon ở nhân gian hấp dẫn, nhưng nàng ta lại không biết việc mua đồ phải trả tiền, đúng lúc đó Tần Lạc Hoàng đã thanh toán tiền giúp nàng ta. Vì cảm kích Tần Lạc Hoàng, Lam Tảo mới đưa cho Tần Lạc Hoàng một lá bùa bình an, còn lại thì nàng ta chưa hề gặp Tu Du dưới trần.
Phong Quang thầm nghĩ chuyện này lạ thật. Dựa theo trình tự phát triển cốt truyện bây giờ thì Lam Tảo và Tu Du hẳn đã thầm nảy sinh tình cảm rồi mới đúng.
Khổng Tuyên lại nói:
"Thần phải lần theo tiên khí mới tìm được hai vị công chúa. Đại công chúa, Lục công chúa, mời hãy theo thần về thiên giới thôi."
Hiện tại pháp lực của Phong Quang vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, chỉ có Lam Tảo mới vận dụng được tiên thuật. Phong Quang không dự đoán được, khi mong người Thiên giới tìm được cô thì họ chậm chạp không tới, bây giờ cô không muốn bị tìm được thì người Thiên giới lại tới rất nhanh.
Phong Quang nhìn xuống dưới đám mây, cô cắn môi nói:
"Khổng Tuyên tướng quân, ở thế gian ta còn một ân tình chưa báo... Ta muốn báo ân xong trước rồi mới trở về."
"Đại công chúa, nếu có ân tình chưa báo thì có thể nói sau, nhiều ngày nay người mất tích, Thiên đế và Thiên hậu đã hết sức lo âu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận