Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 27 - Chương 11: Công lược đại thần e-sport

Quyển 27 - Chương 11: Công lược đại thần e-sportQuyển 27 - Chương 11: Công lược đại thần e-sport
Phong Quang chưa bao giờ cảm thấy mình là một nữ sinh bạo lực, cho đến hôm nay.
Trong tầm mắt của mọi người, cô cứng đờ, chậm rãi thu tay, chớp chớp mắt, dáng vẻ có chút đáng thương, còn chưa đợi cô tỏ vẻ rụt rè nói một câu xin lỗi, Tống Diệp đã phát ngôn một câu kinh thiên động địa,"Cô nhỏ tôi lợi hại thật! Lại có thể đánh chủ nhiệm phòng Giám thị mà ngay cả chúng ta cũng không dám đánh!"
Phong Quang nghe xong, thái dương liền giật giật, trực tiếp quay sang đá ra một cú. Tống Diệp bị đá dán vào tường, cậu ta chậm rãi trượt từ trên tường xuống đất, mọi người dường như thấy được một sợi u hồn bay ra từ đỉnh đầu cậu ta...
Phong Quang lại đứng thẳng, hoàn toàn không còn dáng vẻ bạo lực như vừa rồi, cô nhỏ giọng nói với vẻ tội nghiệp:
"Thầy giáo... không phải em cố ý đánh thầy đâu."
"Tôi biết bạn học Hạ không cố ý."
Nhan Sách vẫn mỉm cười trước sau như một, vừa thiện lương vừa vô hại, nhưng vết thương trên mắt hắn kia... Nhìn như thế nào cũng cảm thấy chướng mắt. Đúng vậy, bọn họ vừa thấy lực đạo Phong Quang đánh Tống Diệp, đương nhiên sẽ tin cô không cố ý đánh Nhan Sách!
Nhan Sách rõ ràng đã ăn một đấm, nhưng lại không hề tức giận, cũng không kêu đau, chỉ với sự nhẫn nại này cũng đủ khiến người ta kinh ngạc trầm trồ.
Phong Quang không rõ hắn thật sự không tức giận, hay là có tức giận nhưng cố ý làm bộ không tức. Tóm lại, cảm giác áy náy trong lòng cô đã hoàn toàn phát ra vì sự không so đo của hắn, cô vội nhặt chiếc kính vỡ nát trên mặt đất lên, run run rẩy rẩy duỗi tay trả lại hắn,"Thầy giáo... kỳ thật thầy không đeo kính sẽ càng đẹp trai hơn."
Cô thật sự đang nỗ lực... lấy lòng hắn.
Nhan Sách nhận lại mắt kính, hắn mỉm cười,"Có thể được bạn học Hạ tán thưởng, tôi rất vui."
Phong Quang càng thêm áy náy! Cô nắm lấy tay hắn,"Thầy yên tâm đi! Em nhất định sẽ đền một cặp kính tốt hơn cho thầy!"
Giọng cô chân thành biết bao nhiêu, ai nghe xong cũng cảm nhận được đáy lòng cô đang hối hận. Khi mọi người ở đây đều nghĩ, nữ sinh chắc hẳn không cố tình, bỗng nhiên, một tiếng "Rắc" lại vang lên. Văn phòng lần nữa chìm vào tĩnh lặng. Thân mình Phong Quang cứng đờ, chậm rãi buông lỏng tay Nhan Sách ra, chỉ thấy tay Nhan Sách lập tức buông thống xuống, vừa nhìn đã biết ngay là trật khớp. Tống Diệp quỳ rạp trên mặt đất bỗng nhiên nhảy dựng lên, cậu ta dùng ánh mắt kinh sợ nhìn chằm chằm Phong Quang,"Cô nhỏ! Không phải cô đối đãi với thầy Nhan như với cháu đấy chứ!?"
Những năm gần đây, phái nam tiếp xúc với Phong Quang ngoại trừ cha cô thì cũng chỉ có Tống Diệp, mà Tống Diệp đã bị cô đánh từ nhỏ đến lớn, nên khả năng chịu đòn và khả năng khôi phục cũng không phải mạnh bình thường vì thế cũng khiến cho... thiếu nữ được tiếp thêm bàn tay vàng này càng không biết đúng mực khi tiếp xúc với người khác.
Nhan Sách vẫn đang cười. Nụ cười mỉm mê người này dường như có thể khiến người ta bỏ qua giọt mồ hôi lạnh đang chảy xuống từ trên trán hắn.
Thầy giáo, thầy đau thì hãy cứ kêu lên! Thật sự không cần chịu đựng như vậy!
Phong Quang ngây người rất lâu, sau đó mới hồi phục tỉnh thần lại, cô run rẩy nói:
"Rất xin lỗi thầy giáo... Em không biết thân thể thầy yếu ớt như vậy..."
Nhan Sách bỗng nhiên bật cười, người khác cũng không nghe ra được hắn đang thật sự vui vẻ hay giả vờ vui, chỉ nghe giọng nói ôn nhuận của hắn vang lên trong văn phòng,"Cảm ơn bạn học Hạ đã để tôi biết, hóa ra thân thể tôi yếu ớt như vậy."
Phong Quang càng thêm nơm nớp lo sợ, không dám nói tiếp nữa.
Vẫn là Tề Phương Phương phản ứng nhanh nhất, cô ta kêu lên:
"Thầy giáo! Để em gọi điện cho bác sĩ!"
Phong Quang cũng run rẫy đứng một bên,"Thầy giáo... thầy cố chịu đựng một lát nhé, thầy sẽ sống mà."
Nhan Sách híp mắt cười. Hắn còn chưa nguy hiểm đến tính mạng, cảm ơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận