Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 26 - Chương 68: Công lược tình yêu cấm ky

Quyển 26 - Chương 68: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 68: Công lược tình yêu cấm ky
"Mẹ."
Phong Quang ngây người nhìn Triệu Uyển,"Mẹ nói gì vậy... Con là con gái của mẹ và cha mà, có đúng không?"
Cho dù cô có ngu dốt, cô cũng có thể nghe ra được đứa bé trong câu chuyện xưa đó là ai.
Triệu Uyển tỏ vẻ xin lỗi nhìn về phía Phong Quang,"Ta rất xin lỗi, Phong Quang, năm đó ta chỉ muốn bảo vệ A Từ, nên mới để mẹ con các người xa cách. Nhưng những năm này, tình yêu thương của ta đối với con tuyệt đối không hề ít hơn với Hoan Nhi. Ta hy vọng những năm tháng tiếp theo, con vẫn có thể gọi ta một tiếng mẹ."
"Không... Người để con bình tĩnh đã..."
Phong Quang ôm đầu, Hạ Triều lại đến gần một bước, nhìn cô chăm chú hồi lâu, môi khẽ nhúc nhích, còn có chút không dám chắc mà nói:
"Con chính là con gái ta..."
"Phong Quang chính là con của ngươi và A Từ."
Triệu Uyển nói:
"Ta sẽ không dùng chuyện này để lừa gạt người, nếu ngươi không tin, thì có thể nhìn cánh tay Phong Quang, trên tay con bé có vết bớt hình con bướm mà chỉ hoàng thất mới có. Đây là sự thật."
Phong Quang đưa tay nắm lấy một cánh tay khác của mình, nơi đó thật sự có một vết bớt.
Hạ Triều trầm giọng nói:
"Mở cửa lao ra."
Lính canh ngục sửng sốt hồi lâu, mới sực tỉnh đi mở cửa nhà tù bên nữ quyến.
Hạ Triều đi vào, ông chỉ nhìn Phong Quang, nắm cánh tay cô kéo ống tay áo lên, trên cổ tay trắng nõn kia thật sự có bớt hình con bướm, ông ngây người một chút, tiện đà bật cười nói:
"Con thực sự là con gái ta!"
Dáng vẻ hưng phấn như vậy, đã không thể tìm thấy từ ngữ thích hợp để hình dung. Phong Quang còn chưa kịp phản ứng, đã bị người hẳn là cha ruột của cô ôm vào trong lòng.
Hạ Triều không ngừng nói: "Thật tốt quá... Ta biết mà, A Từ vẫn thích ta."
Hóa ra điều khiến ông hưng phấn, cũng chỉ ở chỗ Vương Từ vẫn thích ông mà thôi.
Hạ Triều lại che khuất đôi mắt Phong Quang, ông vung trường kiếm về phía sau, tiếp đó là tiếng thi thể đổ ập xuống đất. Phong Quang hơi run lên.
Hạ Triều lại khẽ vỗ lưng cô, mới bỏ tay đang che mắt cô ra, Phong Quang chỉ có thể nhìn thấy thi thể lính canh ngục bị ám vệ kéo vào một góc.
Chuyện hoàng hậu nương nương sinh con với vương gia, rốt cuộc cũng không thể để truyền ra ngoài như vậy được.
Phong Quang không nhìn thấy cảnh giết người kia, nhưng các nữ quyến không kịp chuẩn bị tâm lý khác lại thấy được cảnh giết người, thực sự rất không dễ chịu, vẫn may là Triệu Uyển phản ứng nhanh, đúng lúc che kín đôi mắt Hoan Nhi.
Nhưng vào lúc này, một đạo kiếm quang đánh úp lại, Hạ Triều phản ứng cực nhanh, ông kéo Phong Quang ra phía sau mình, đưa trường kiếm lên chắn, trong phòng giam tối tăm lóe ra một ánh lửa.
Thiếu nữ hạ xuống đất, một thân trang phục màu đỏ khiến nàng thêm phần khí phách, nàng nói:
"Thả Tạ Phong Quang ra.
"Nam Quốc?"
Tạ Kết bên kia đã ra khỏi phòng giam, nhìn thấy thiếu nữ đột nhiên tới, hắn ta liền bất giác gọi lên cái tên này.
So với ba năm trước đây, Nam Quốc cũng giống như Phong Quang, đã trổ mã càng thêm xinh đẹp, nàng thờ ơ nhìn Tạ Kết, gật đầu.
Phong Quang vội nói:
"Nam Quốc, vị này chính là... là cha ruột của ta... Ông ấy không phải là người xấu."
Nam Quốc ngừng Lại một chút, thu kiếm tại rồi nói với Tạ Kết:
"Ta đã đáp ứng ngươi, nếu ngươi gặp nạn, ta chắc chắn sẽ tới hỗ trợ '
Tim Tạ Kết liền đập lỡ một nhịp, mặt cũng dần dần đỏ lên,"Không ngờ lời nói ba năm trước đây mà cô còn nhớ rõ..."
"Sư phụ của tiểu cô nương là người phương nào?"
Hạ Triều nói:
"Muốn xâm nhập thiên lao cũng không phải dễ, nếu không có bản lĩnh, Nam Quốc nói: "Võ công của ta do mẹ ta dạy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận