Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 8 - Chương 25: Công lược hồn ma mất trí nhớ

Quyển 8 - Chương 25: Công lược hồn ma mất trí nhớQuyển 8 - Chương 25: Công lược hồn ma mất trí nhớ
Biểu cảm của hắn vô cùng dịu dàng quyến luyến nhưng sống lưng Lạc Thần Hi lại lạnh toát.
"Tôi nói quả không sai, cô đúng là quá chướng mắt. Nếu muốn loại bỏ cô khỏi thế giới này, chỉ cần xóa đi ký ức của Phong Quang là được..."
Hắn cẩn thận suy xét, nở một nụ cười gian xảo nhìn Lạc Thần Hi.
Trong hành lang, bóng đèn sau lưng hắn lần lượt vụt tắt. Bóng đen u ám làm người khác hoảng sợ cũng ập đến, tốc độ lan truyền của bóng đen đó cực nhanh, giống như một con dã thú khổng lồ đang há mồm, chờ đợi nuốt thức ăn vào bụng mình vậy.
Lạc Thần Hi muốn xoay người bỏ chạy nhưng khí thế này lại quá đáng sợ làm cô ta không tài nào cử động được. Cô ta nhắm mắt lại, chính vào lúc bóng đen đó chạm vào cô ta, bỗng nhiên mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
Cảm giác đau đớn trong tưởng tượng không ập đến, Lạc Thần Hi từ từ mở mắt. Thế nhưng, trước mắt cô ta chỉ còn lại dãy hành lang trống rỗng, bất luận là người đàn ông đáng sợ đó hay Phong Quang đều biến mất không chút dấu vết, hệt như một giấc mơ vậy.
Đôi chân Lạc Thần Hi mềm nhữn ra, ngồi bệt xuống đất, cô ta vẫn còn cảm thấy sợ.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt của một bệnh viện, theo tín hiệu từ máy móc trong phòng bệnh truyền đến, các bác sĩ vội vã chạy đến căn phòng được dặn dò phải vô cùng lưu ý này, thế nhưng lúc đẩy cửa ra, tất cả mọi người đều sững sờ.
Anh chàng được chuẩn đoán cơ hội tỉnh lại chỉ có 10% này, lúc này đang ngồi trên giường bệnh và trong lòng anh ta còn có một cô gái mặc một chiếc váy màu đỏ. Các bác sĩ không nhìn thấy gương mặt cô gái đó, vì hắn đang ôm cô vào lòng, để mặt cô dán vào lồng ngực mình.
Trong bầu không khí im lặng cổ quái này, anh chàng trên giường bệnh ngẩng mắt lên, hắn mỉm cười đẩy mê hoặc, dùng ngữ khí dịu dàng thân thiện nói:
"Cút ra ngoài."
Các bác sĩ ngơ ngác, chẳng dám nói tiếng nào, liền lui ra ngoài còn vô cùng khéo léo đóng cửa lại.
Sau khi người ngoài đều đi khỏi, anh chàng tên Ôn Quỳnh đó đưa tay đặt lên đôi má của cô gái xinh đẹp, hắn vừa nặng tình vừa tiếc nuối thở dài:
"Em xem. đến cuối ©Ùùna anh vẫn bị ứ th ©Ủa em trói buâc " Vì cô không muốn hắn giết người, thế nên khoảnh khắc hắn muốn giết Lạc Thần Hi, nguyên tắc cơ bản thuộc về thế giới này của cô đã bắt đầu cưỡng chế đưa hắn trở về đây. Lạc Thần Hi là nữ chính, cô ta không thể chết.
Ôn Quỳnh... Hắn và Ôn Quỳnh có chút khác biệt nhưng lại dường như chẳng có gì khác biệt, thế nên có lẽ cũng có thể gọi hắn là Ôn Quỳnh. Sau khi hắn không còn cách nào khác, lại trở nên vui vẻ nói:
"Bất luận ở thế giới nào, em chung quy vẫn sẽ yêu tôi. Phong Quang, đây là số mệnh của em, đời đời kiếp kiếp, chúng ta định sẵn sẽ mãi mãi bên nhau."
Hắn biết cô hiện đang bị cưỡng chế chìm vào giấc ngủ vốn không thể nghe những lời mà hắn nói nhưng hắn vẫn muốn đem hết tất cả những lời trước đây chưa từng nói, nói cho cô nghe, một nụ cười hiện trên khóe môi, nụ cười này, có một chút đau khổ:
"Em nói tôi không yêu em, tôi không hiểu tình yêu là gì. Nhưng tôi biết rất rõ, nếu mất đi em, thế giới sẽ không còn ý nghĩa để tồn tại nữa. Phong Quang, nếu điều đó cũng xem là tình yêu, vậy đúng là tôi đã yêu em đến khắc cốt ghi tâm. Tôi nghĩ đủ mọi cách để em gả cho tôi, là vì tôi muốn dựa vào tờ giấy hôn thú đó để có tư cách giữ chặt em. Tôi nhốt em trong căn phòng của chúng ta, cũng chính vì tôi đã bắt đầu sợ hãi... em sẽ yêu một người đàn ông khác. Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện báo thù gì cả, sự tuyệt vọng của em là vì tôi. Bây giờ, sự hồi sinh của em cũng phải vì tôi."
Trước kia có người nói với hắn, sự cố chấp của hắn đối với cô, chẳng qua chỉ vì trong cuộc sống nhàm chán hơn hai mươi năm cuối cùng cũng tìm thấy một chuyện thú vị nên mới bất chấp tất cả khăng khăng giữ cô bên mình. Có lẽ đợi sau khi hứng thú này mất đi, cô so với những người từng bị hắn thờ ơ, lạnh nhạt vốn chẳng khác biệt gì.
Thậm chí có thể nói, hắn cũng từng cảm thấy như vậy.
Nhưng sau đó, rất nhanh hắn đã hiểu ra, Phong Quang đối với hắn mà nói là một loại độc, một loại độc không có thuốc chữa. Chấp niệm của hắn đối với cô, hoàn toàn không đơn giản chỉ là chấp niệm.
Trước khi thời gian của cô sắp bắt đầu lại, hắn hôn lên môi cô, mang theo sự lưu luyến không nỡ.
"Phong Quang, em sắp trở lại rồi, tôi đang đợi em..."
Hắn hạ thấp giọng nói:
"Còn cả Tiếu Tiếu của chúng ta... con bé cũng đang đợi em." áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, cũng đánh thức cô gái đang ngủ say trên giường.
Phong Quang mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ nhìn ra gốc cây bên ngoài cửa sổ. Lá cây rất xanh, màu xanh này, dường như làm cho ta nhìn thấy nguồn sống bất tận. Một cơn gió nhẹ khẽ làm lay động rèm cửa, thổi một cơn gió dễ chịu vào phòng. Đây chính là quang cảnh buổi trưa mùa hè.
Khung cảnh này, dường như cô đã thấy ở đâu đó... Hình như trong một bức thư...
Ý thức của cô vẫn còn rất rời rạc, đầu óc cũng trì trệ, thế nên suy nghĩ rất lâu, cũng chẳng nghĩ ra được gì, cô chỉ đành yên lặng say sưa nhìn ra cửa sổ.
"Phong Quang, em tỉnh rồi à."
Sau lưng cô truyền đến một giọng nói ấm áp, dường như mang theo sức mạnh làm ý thức của cô nhanh chóng tỉnh táo.
Ôn Quỳnh thấy cô mãi không đáp, bàn tay ôm lấy cô cũng siết chặt hơn một chút:
"Do ngủ không ngon sao?"
Cô nghiêng đầu, nhìn thấy anh chàng đang ôm lấy mình từ phía sau, rất nhanh, cô vén chăn ngồi dậy, nghiến răng nói:
"Ôn Quỳnh!"
Phong Quang trước giờ vẫn luôn rất chú trọng hình tượng của mình, nhưng lúc này, đến cả mái tóc có phần hơi rối vì vừa ngủ dậy cô cũng không còn tâm trạng để ý.
Ôn Quỳnh cũng từ từ ngồi dậy. Bây giờ hắn đã chuyển sang phòng bệnh thường nhưng trên người hắn vẫn đang mặc quần áo của bệnh nhân, sắc mặt vẫn có phần nhợt nhạt của người vừa ốm dậy. Chỉ cần hắn dùng gương mặt tuấn tú này làm bất kỳ biểu cảm tổn thương nào, tin chắc trên đời này chẳng có mấy cô gái có thể nhẫn tâm làm hắn buồn.
Nhưng Phong Quang chính là loại phụ nữ này. Không phải cô nhẫn tâm mà là vì cô vẫn nhớ, người đàn ông này đã sắp xếp hết tất cả mọi chuyện như thế nào, chỉ vì muốn tiễn cô xuống địa ngục. Nếu có thể mềm lòng với một người đàn ông từng muốn giết mình, vậy chỉ sợ rằng cô cũng sẽ điên theo hắn.
Ôn Quỳnh nói:
"Phong Quang... em vẫn hận tôi sao?"
Cô cười lạnh hỏi lại: "Không!"
Hắn lắc đầu trước, sau đó lại mim cười quyến rũ:
"Nếu Phong Quang muốn tôi chết, tôi sẽ tự mình ra tay kết liễu bản thân."
Phong Quang ngơ ngác, sau đó không tài nào hiểu được nói:
"Anh điên rồi sao? Chỉ vì một câu nói của tôi mà tìm đến cái chết, anh chưa từng nghĩ đến ba mẹ anh sao?"
"Phong Quang, trên đời này tất cả mọi thứ đều có thể dùng để tính toán, tiền bạc cũng vậy, cái gọi là tình thân cũng vậy. Tình thân... chẳng qua cũng chỉ là thứ do ba mẹ đơn phương ban cho con cái, dùng nó để ràng buộc con cái mình mà thôi. Từ rất lâu trước đây tôi đã hiểu, tôi không cần kiểu ràng buộc này."
Hắn nói rất rõ ràng rành mạch, người khác đều biết những lời hắn nói là những suy nghĩ lệch lạc, nhưng thần thái hiển nhiên của hắn làm người khác không còn lời nào để phản bác.
Phong Quang mấp máy môi, không biết nên nói gì. Thái độ lạnh lùng với tình thân này của hắn làm cô nhớ đến một người đàn ông đã ngủ sâu trong ký ức. Có lẽ cô đã quên hết tất cả những ký ức trước đây, những mục tiêu mà cô từng cua đổ, cô cũng không nhớ rõ. Tuy nhiên có một người, cho dù cô đã quên tình cảm bản thân dành cho hắn, song vẫn có thể nhớ tên hắn.
Tiết Nhiễm, đây là anh chàng đầu tiên cho cô nếm trải mùi vị nhiệm vụ thất bại là như thế nào. Hắn lúc đó cũng vô cùng ngờ vực không tài nào lý giải được, tại sao khi ba cô mất, cô lại cảm thấy bị thương sầu khổ. Bất luận là Tiết Nhiễm hay người đàn ông trước mặt đều khiến cô cảm thấy hoảng sợ, vì họ đều không có tình cảm mà một người bình thường nên có...
Mãi một lúc sau, Phong Quang mới tìm lại được giọng nói:
"Anh nói tình thân đối với anh chỉ là ràng buộc không cần thiết, vậy tôi thì sao? Tôi trong mắt anh... có phải là thứ có cũng được không có cũng chẳng sao không?"
"Phong Quang vốn không phải thứ có cũng được không có cũng được. Đối với tôi..."
Ôn Quỳnh dịu dàng mỉm cười:
"Phong Quang là vị thần của tôi, là điều duy nhất thu hút tôi... để tôi tiếp tục ở lại trong thế giới nhàm chán này, là vị thần mang động lực để tôi sống tiếp."
Sự thu hút và cm †Ừ vị thần thánh thiên kết hơn lai với nhau thết ra từ miệng hắn, lại làm cho cô không có năng lực phản bác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận