Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 24 - Chương 32: Công lược ảnh đế hết thời

Quyển 24 - Chương 32: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 32: Công lược ảnh đế hết thời
Phong Quang sợ hắn không tin, lại vội nói:
"Đoạn Mộ, có phải anh không tin em không? Nếu anh không tin, bây giờ em liền trèo cửa sổ ra ngoài tìm anh."
"Trèo cửa sổ gì chứ?"
Đoạn Mộ phát ra tiếng cười vui vẻ,"Lời Phong Quang nói, đương nhiên là tôi tin."
Ai cũng biết diễn kịch, nhưng ở trước mặt Đoạn Mộ, bất cứ kẻ nào diễn kịch cũng đều không ăn thua. Phong Quang sẽ không lừa hắn, giống như việc cô thể hiện rõ mình thích hắn vậy, thật chân thành, cũng thật thú vị. Hắn hiếm khi thấy hứng thú với một việc hay một người nào. Quả thật, hắn đã từng cho rằng cảm xúc của mình đối với cô chỉ là hứng thú ngắn ngủi, nhưng có lẽ hắn đã sai rồi.
Việc ở bên cô rất dễ nghiện.
Phong Quang nghe được tiếng cười của hắn mới biết hắn nhất định đang đùa mình, cô bất mãn nói:
"Đoạn Mộ, nếu về sau khi đang thảo luận đề tài nghiêm túc như vậy mà anh cố ý im lặng khiến em cuống lên, em sẽ thật sự không để ý tới anh nữa."
"Tôi không cố ý làm ngơ Phong Quang, chẳng qua tôi chỉ... cảm động vì lời Phong Quang nói mà thôi."
Hắn nhẹ giọng nói:
"Phong Quang sẽ không muốn đến bên cạnh tôi bây giờ đâu."
"Vì sao vậy?"
"Vì tôi sẽ không nhịn được mà... muốn cởi cái váy đáng yêu của em, để lại ấn ký của tôi trên da thịt em, lại hung hăng mà... tiến vào thân thể em." Giọng hắn trầm thấp dịu dàng, tiếng nói thầm thì toát ra một thứ ma lực có thể dụ người ta rơi vào vực sâu. Giọng nói ấy cũng quyến rũ như chính con người hắn vậy, bất cứ khi nào cũng có thể ẩn chứa vẻ ưu nhã sắc tình.
Phong Quang đỏ bừng mặt, theo mỗi một câu nói của hắn, trong đầu cô liền không khỏi hiện ra vài hình ảnh gì kia đó. Lăn người trên giường một cái, cô lấy chăn che kín đầu mình.
Trong căn phòng không bật đèn, ý cười nơi đáy mắt Đoạn Mộ dần dày thêm,"Thẹn thùng?" Cô không nói gì.
"Phong Quang đã không thích, về sau tôi liền không nói nữa vậy."
"Không phải không thích..."
Rốt cuộc cô khẽ mở miệng, khuôn mặt còn đang nóng lên, cô nhẹ nhàng nói:
"Chỉ là không thể chạm đến anh... Anh nói những lời này thật khiến người ta... sốt ruột..."
Hắn cười một tiếng,"Tôi cũng rất sốt ruột. Sợ cha Phong Quang sẽ không thích tôi, nên để được ông ấy chấp nhận, mỗi lần tôi hôn Phong Quang đều phải cực kỳ khắc chế mới có thể không biến em thành người của tôi."
Hắn dùng giọng điệu thanh nhã để nói ra lời lộ liễu như vậy, không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy càng kích thích hơn, cảm giác hưng phấn càng thêm nhen nhóm trong lòng.
"Nếu như anh không nhịn được..."
Tay cô ôm lấy gương mặt đang nóng lên của mình,"Cũng không phải là chúng ta không thể..."
Đàn ông nghẹn lâu quá sẽ không tốt cho thân thể.
"Bây giờ còn chưa được."
Giọng nói trầm thấp của hắn chậm rãi truyền đến,"Hiện tại còn chưa phải thời điểm tốt."
Cô khó hiểu,"Vậy thì là khi nào?"
"Tôi bảo đảm với Phong Quang, sẽ không còn lâu nữa."
Phong Quang còn muốn hỏi lại, nhưng nghĩ đến việc mình là con gái, truy hỏi chuyện này dường như có vẻ quá không rụt rè. Hơn nữa, thông thường giữa bạn trai bạn gái, loại chuyện này chẳng phải đều là bên nam sốt ruột sao? Cô và Đoạn Mộ lại đảo ngược nhân vật rồi.
Cô ho khan một tiếng, khẽ hắng giọng nói,"Được rồi, dù sao em cũng sẽ nghe anh, anh nói cái gì chính là cái đó, chỉ cần em biết... anh vẫn thích em là đủ rồi."
"Không chỉ là thích."
Phong Quang khựng lại,"Cái gì?"
"Tôi coi Phong Quang là duy nhất của tôi."
Bất kể là vui vẻ trên tỉnh thần hay sung sướng trên thân thể, tất cả tình cảm của hắn đều đặt hết trên người cô. Không sai, cô chính là duy nhất của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận