Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 21 - Chương 37: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế

Quyển 21 - Chương 37: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thếQuyển 21 - Chương 37: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
Trầm ngâm một hồi, Hạ Triều lại nói: "Tin tức Quân Trạch xảy ra chuyện... Con đã biết rồi chứ?"
"Vâng "
Phong Quang rất bình thản, ít nhất cô cũng không hề biểu hiện ra bất cứ cảm xúc bi thương nào. Hạ Triều lại liếc nhìn cô một cái,"Ba biết, bởi vì chuyện Phong Ảnh, nên con nhất định vẫn rất chán ghét Quân Trạch."
"Con không chán ghét hắn." Phong Quang nghiêng đầu cười nói:
"Con chỉ muốn hắn cũng trải nghiệm một chút... cảm giác tứ cố vô thân là như thế nào."
"Nhưng con cũng hiểu rõ, lúc trước, ở vị trí của hắn, quyết định hắn đưa ra là không sai."
"Con biết. Đứng ở lập trường việc công, hắn quả thật là một cấp dưới tốt có nguyên tắc. Nhưng con biết thì đã sao? Điều này cũng không hề trở ngại cho việc con muốn trả thù hắn."
Phong Quang không chỉ một lần từng nghĩ, nếu lúc ấy Quân Trạch đồng ý đi cứu Phong Ảnh, có lẽ chỉ cần đi sớm một chút như vậy... Phong Ảnh cũng sẽ không có chuyện gì.
Chuyện đã trôi qua một năm, cô vẫn không thể bỏ qua được chuyện này, sự không cam lòng cắn nuốt lý trí cô. Bắt đầu từ khi cô quyết định từ bỏ việc công lược Thư Bạch, cô đã chuẩn bị tốt cho việc nhiệm vụ thất bại, cũng đã chuẩn bị xong cho cái giá lớn mà mình phải trả.
Phong Quang không phải kiểu người tốt theo ý nghĩa truyền thống, cô là kiểu con gái rất điển hình, tôi đã không sống tốt, thì những người khác cũng đừng mong tốt đẹp.
Hạ Triều luôn rất hiểu con gái mình, ông từ bỏ ý nghĩ muốn thuyết phục cô buông tay mà chuyển sang đề tài khác:
"Ba nghĩ, chuyện Quân Trạch chỉ sợ là không hề đơn giản như vậy."
"êm"
Đương nhiên cô biết có điều không đơn giản, nhưng cô không định quan tâm. Gã La Lịch này tuy có lòng ghen ghét khá mạnh, nhưng đối với Vùng Đất Phúc Âm, có thể nói là hắn rất trung thành và tận tâm. Hơn nữa, Phong Quang còn coi việc hắn bẫy Quân Trạch một phen giống như công lớn vậy, tuy rằng... Quân Trạch vẫn nhờ họa được phúc. một câu,"Quân Trạch vẫn là vị hôn phu của con."
"Sắp không phải nữa rồi."
Phong Quang ngước mắt nhìn cha,"Không phải ba thật sự cho rằng con sẽ muốn gả cho hắn đấy chứ?"
"Ba hiểu rõ con, nếu con đã không muốn gả, thì dù có chấp nhận rời khỏi căn cứ cũng không muốn ở bên cạnh hắn."
Hạ Triều phiền muộn thờ dài."Nhưng làm sao bây giờ đây? Tuổi con càng lúc càng lớn, ở căn cứ này, ngoại trừ Quân Trạch thì dường như không còn ai khác xứng đôi với con. Không đúng... Ba nhớ còn có Du Ký. ."
Phong Quang mở to hai mắt,"Hạ Triều, ba dám nói để con gả cho Du Ký thử xem! Có tin con sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với ba không?!"
Hạ Triều đập một cái lên đỉnh đầu cô,"Ba là ba con, ăn nói kiểu gì thế!?"
"Hôn nhân của con do con tự mình quyết định, ba không cần nhúng tay! Nếu không con thật sự sẽ không nhận người cha này nữa!" Phong Quang gạt tay ông ra, lập tức chạy ra ngoài.
Hạ Triều nheo mắt lại, Phong Quang vẫn không quên được Hạ Phong Ảnh. Ông đã cho con bé thời gian đủ nhiều rồi, xem ra cần phải xử lý thi thể của Phong Ảnh thôi, nếu không, con bé vẫn sẽ giữ nguyên ảo tưởng không thực tế đó.
Ba ngày sau, tiến sĩ Trịnh trong lời đồn rốt cuộc cũng tới Vùng Đất Phúc Âm. Đi cùng với ông còn có một nam một nữ.
Nam là Quân Trạch, nữ là Nghiêm Lạc. Sự xuất hiện của Quân Trạch dĩ nhiên khiến mọi người trong căn cứ cảm thấy khiếp sợ, mà người khiếp sợ nhất, không ai khác chính là La Lịch.
Sắc mặt La Lịch cứng đờ, Quân Trạch lại chỉ đơn giản nhìn hắn một cái, cũng không hề nói thêm điều gì.
Hạ Triều hỏi:
"Quân Trạch, chẳng phải cậu đã bị xác sống cắn sao?"
Nhưng mới vừa rồi, Quân Trạch lại thông qua được kiểm tra an toàn của Guardian.
Quân Trạch nói:
"Có lẽ là thuốc của giáo sư Thư cho tôi tục trước phát huy tác dụng. Tôi không hề biến dị, hơn nữa còn gặp được ông Trịnh đang bị xác sống bao vây tấn công."
Bạn cần đăng nhập để bình luận