Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 27 - Chương 27: Công lược đại thần e-sport

Quyển 27 - Chương 27: Công lược đại thần e-sportQuyển 27 - Chương 27: Công lược đại thần e-sport
"Chẳng phải anh nói..."
Phong Quang cúi đầu, giọng nói cũng cực kỳ âm trầm,"Liên Minh Vương Giả là trò dành cho những người Tay Tàn chơi sao?"
Từ di động của Tống Diệp, trong trò chơi truyền đến giọng nói chứa ý cười của người đàn ông,"Lời tuy như thế... Nhưng ngẫu nhiên có thể trải nghiệm một chút lạc thú của người bình thường cũng có thể giúp cân bằng cuộc sống."
Tổng Diệp thấy sát khí phát ra từ Phong Quang càng thêm mãnh liệt, cậu ta co người ở góc tường run bần bật, nói gì cũng không dám đi ra ngoài!
Phong Quang thả tay ra, di động nát vụn rơi trên mặt đất, cô mặt không biểu cảm nhìn Tổng Diệp... Nói đúng ra là di động được Tống Diệp bảo vệ chặt chẽ trong lòng, bình tĩnh hỏi:
"Anh đang khoe khoang hả?"
"Cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý khoe khoang. Ít nhất thì tôi phát hiện trò chơi này cũng không phải không có chỗ tốt."
Người đàn ông ở bên kia di động cười nói:
"Thời gian kết thúc một ván thi đấu rất nhanh, như vậy có thể khiến người làm việc hay học tập bên ngoài cảm thấy rất thuận tiện."
Đây còn không phải khoe khoang sao!? Nếu không phải một mình hắn diệt cả đoàn quân địch, trận thi đấu này sẽ kết thúc sớm như vậy chắc!?
Phong Quang đi đến trước mặt Tống Diệp, cô vươn tay không cho phép cự tuyệt nói:
"Đưa cho tôi."
Cả khuôn mặt Tống Diệp đều rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản được sát khí từ bà cô nhỏ trước mặt này, run run rẩy rẩy cầm di động đưa qua. Phong Quang cầm di động liền rống lên một câu,"Anh là đại thần thì ghê gớm lắm chắc! Về sau tôi không bao giờ muốn chơi cùng anh nữa!"
Dứt lời, lại "Rắc" một tiếng, di động của Tống Diệp liền cứ như vậy tan nát trong tay Phong Quang, cậu ta nhìn đám vụn rơi trên mặt đất, khóc không ra nước mắt.
"Khóc gì mà khóc?"
Phong Quang hào khí ngất trời trừng mắt nhìn lại,"Tôi mua một cái Hương Tiêu 10 plus hiện đại nhất cho cậu còn không được sao?"
Hương Tiêu 10 plus!
Hai mắt Tống Diệp lại sáng lên,"Cô nhỏ! Cô thật không hổ là cô của cháu!"
"Được rồi!"
Phong Quang không kiên nhẫn nói:
"Về sau cậu đừng có nhắc tới bệ hạ kia của cậu trước mặt tôi là tốt rồi, nếu không, tôi liền nói việc cậu cởi đồ chạy quanh cho ba mẹ cậu."
Nếu để cha mẹ tư tưởng bảo thủ biết cậu ta cởi đồ chạy... Tống Diệp đã có thể tưởng tượng ra bản thân sẽ thảm đến thế nào. Cậu ta vội che lại miệng mình, lắc đầu bảo đảm,"Cháu không bao giờ nhắc tới bệ hạ ở trước mặt cô nhỏ nữa. '
Phong Quang miễn cưỡng tin cậu ta lần này. Thấy thời gian không còn sớm, cô liền vẫy vẫy tay để cậu ta trở về, đến thế nào thì đi thế đó, Tống Diệp lại từ từ bỏ xuống theo ống nước, không chút thống khổ vì vừa mất đi di động.
Bởi vì chuyện tối hôm nay mà khiến Phong Quang vừa nhìn thấy tên Liên Minh Vương Giả liền có chút trở ngại tâm lý, mấy ngày nay cô đều không vào trò chơi, nhàm chán liền nhắm mắt lại ngủ. Chỉ là gần đây, mỗi ngày ra khỏi cửa... cô đều phát hiện ở cửa phòng mình có thêm một đóa hoa tươi, hoa tươi kia đặt ngay trước cửa. Đây là lần thứ hai... nhìn thôi cũng đều cảm thấy kinh sợ.
Nơi này là ký túc xá nữ sinh, ngoại trừ người đầu óc ngây ngô, tứ chỉ phát triển như Tống Diệp thì không thể có nam sinh nào khác tiến vào. Nếu không phải là nam sinh... tưởng tượng đến là nữ sinh, chuyện này liền càng thêm đáng sợ đó được không!
Vì an toàn của bản thân, Phong Quang đặc biệt hẹn đồng hồ báo thức vào rạng sáng bốn giờ. Cô bò khỏi giường canh giữ ở cửa, âm thầm chờ đợi người đưa hoa xuất hiện. Cô muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đang mơ ước cô. Đến khoảng sáu giờ sáng, cô không uổng công chờ, rốt cuộc từ mắt mèo đã nhìn thấy một bóng người cầm hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận