Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 28 - Chương 48: Công lược sư phụ song tu

Quyển 28 - Chương 48: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 48: Công lược sư phụ song tu
"Hắn sắp về rồi."
Tiểu Tú lại nói:
"Ta dừng lời tại đây. Tiểu cô nương, cáo từ."
Giọng nói vừa dứt, bóng người nàng ta đã biến mất rồi.
"Phong Quang... Làm sao bây giờ?"
Phi Tử Diên lưỡng lự.
Phong Quang nhìn Phi Tử Diên "Cô về trước đi."
"Vậy cô?"
Nếu Vô Nhai Quân người này đúng như lời Tiểu Tú, vậy Phong Quang chẳng phải là rất nguy hiểm sao?
Phong Quang lại cực kỳ quyết đoán,"Chuyện về sau để về sau nói, cô rời đi trước đi."
"Vậy được... cô bảo trọng."
Phi Tử Diên cũng biết Vô Nhai sắp về, nàng ta không thể ở lại lâu hơn nữa, liền để lại một câu,"Về sau có chuyện gì cần hỗ trợ, cô có thể tới tìm ta."
Phong Quang gật đầu, Phi Tử Diên mới yên tâm rời đi.
Sau khi Phi Tử Diên rời khỏi, Phong Quang liền bắt đầu ngây ngốc. Lần đầu nghe chuyện như vậy, khiến cô không biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt. Khi phục hồi tỉnh thần lại, trước mắt cô đã hiện ra một hình bóng quen thuộc.
Thấy ánh mắt cô không có tiêu cự, Vô Nhai từ bên ngoài trở về cười một tiếng,"Phong Quang đang nghĩ gì? Sao lại thất thần như vậy?"
"Ta đang nghĩ... Sư phụ rời đi quá lâu."
Phong Quang thuận miệng bịa ra một câu, cô lại khôi phục dáng vẻ như bình thường, cười nói:
"Sư phụ vất vả rồi!"
"Để đồ nhi có đồ ăn ngon, không coi là vất vả."
Vô Nhai ngồi trên ghế đá, hắn vẫy tay. Phong Quang do dự trong chớp mắt, mới chậm rì rì đi tới trước mặt hắn.
Vô Nhai chỉ cầm tay cô, kéo cô ngồi xuống trên đùi mình. Tiếp theo, hắn lại dùng tay đo đỉnh đầu cô,"Ồ... Phong Quang hình như lại cao lên một Lần đầu tiên cô thấy có kiểu để người ta ngồi xuống rồi mới đo chiều cao...
"Vậy à?"
Phong Quang đáp có lệ một câu.
Vô Nhai nhìn chằm chằm mặt cô trong chốc lát. Khi Phong Quang bị nhìn đến da đầu tê dại, lại nghe hắn hỏi:
"Trong lúc ta rời đi, đã xảy ra chuyện gì à?"
"Phi Tử Diên đã tới."
Phong Quang trả lời không chút do dự.
Hắn cười,"Nàng ta tới làm gì?"
"Nàng ấy tới thông báo, bảo ngươi nhớ rõ nửa tháng sau đưa ta đến đại hội chọn pháp bảo."
Hắn lại có chút bất mãn,"Pháp bảo chỗ vi sư tốt hơn mấy thứ trên đại hội không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi năm đệ tử mới đều tham gia đại hội là lệ thường... Cũng được, ta liền dẫn theo Phong Quang đến đó đi một chút, nếu nàng nhìn trúng thứ gì, ta liền giúp nàng đoạt về."
Ý của chữ "Đoạt" này, chính là cho dù pháp bảo không nhận Phong Quang là chủ, hắn cũng phải lấy về.
Phong Quang không cảm động nổi, ngược lại, hiện giờ trong lòng cô có chút hoảng hốt.
"Còn có ai khác đã tới sao?"
Thình lình nghe được hắn giống như thuận miệng hỏi ra, Phong Quang theo bản năng liền run lên, ánh mắt cô lảng tránh,
"Không có..."
"Thật sự không có sao?"
Vô Nhai hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi lại bên tai cô một câu.
Cả người Phong Quang đều nổi da gà. Bàn về khả năng chịu áp lực tâm lý, cô tuyệt đối không đạt tiêu chuẩn.
"Không."
Cô vừa mới nói một chữ, liền thấy nụ cười kia của hắn càng thêm mê người. Rốt cuộc cô vẫn sợ hãi mà từ bỏ chống cự,
"Còn có một nữ quỷ tới đây..."
Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ôn hòa hỏi:
"Nữ quỷ kia nói gì?" "Nàng ta nói... khi ngươi cảm thấy hứng thú với nàng ta, có thể vì nàng ta mà làm bất cứ chuyện gì, nhưng sau khi ngươi mất đi hứng thú..."
Cô cắn môi, không nói ra lời kế tiếp, bởi vì cô rất dễ dàng liên tưởng đến mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận