Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 23 - Chương 26: Công lược đại ca sơn trại chán đời

Quyển 23 - Chương 26: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 26: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Mặc Khanh không chỉ là đệ tử đời thứ 30 của Tiên môn, mà còn là chưởng môn kế nhiệm được chưởng môn hiện tại và các trưởng lão Tiên môn nhất trí chỉ định, tuy còn chưa công bố, nhưng đây cũng đã là chuyện mà trên dưới Tiên môn ngầm hiểu trong lòng.
Mà lần này Mặc Khanh xuống núi cũng không chỉ vì việc đuổi quỷ ở Hạ phủ, hắn còn có một chuyện quan trọng hơn, đó chính là đuổi bắt Giao Long làm hại nhân gian. Hắn đã đuổi theo yêu quái này suốt ba năm, lần này nghe nói nó trốn đến đế đô, hắn mới có thể thuận đường nhận thỉnh cầu đuổi quỷ của Hạ Triều.
Chẳng qua, Mặc Khanh không ngờ tới, hắn lại gặp phải một nữ tử... kỳ lạ như Hạ Phong Quang.
Ví dụ như lúc này, thiếu nữ đang ôm cánh tay hắn, vừa nói vừa khóc hu hu:
"Đạo trưởng, thật sự rất đáng sợ, không hiểu sao buổi tối mỗi ngày, cửa sổ của ta lại đều vang lên âm thanh kỳ quái..."
"Hạ tiểu thư, chẳng qua chỉ là gió thổi khiến cửa sổ lay động mà thôi."
Mặc Khanh mỉm cười, lại tốt bụng đóng kín cửa sổ phòng cô.
Cô lại sợ hãi đi theo bên cạnh hắn,"Nửa đêm khi ta đi đến hậu hoa viên, sẽ luôn nhìn thấy có bóng trắng lướt qua. Đạo trưởng ngài nói xem có phải có nữ quỷ mơ ước sắc đẹp của ta, muốn chiếm lấy thân thể ta hay không?"
"Chỉ là một miếng vải dệt trên cây bị gió thổi mà thôi."
Mặc Khanh vung kiếm đảo qua, miếng vải dệt kia liền rơi trên mặt đất "Hạ tiểu thư, không cần lo lắng."
"Còn có thứ đáng sợ hơn, ta..."
"Đủ rồi!"
Tiểu đạo đồng rốt cuộc cũng không nhìn được nữa mà đứng ra, đẩy Phong Quang sang một bên, hắn che phía trước sư phụ mình, tức giận nói:
"Ngươi là đồ nữ nhân xấu xa, không được cố ý tới gần sư phụ ta nữa!"
"Ngươi đừng đổ oan cho ta, ta cố ý chỗ nào?"
Cô cúi đầu tỏ vẻ đúng lý mà trừng mắt với tên nhóc kia,"Phải là ta cố tình mới đúng, đã biết chưa?" Tiểu đạo đồng tức điên,"Ngươi không biết xấu hổ!"
"Phải rồi đó, đồ nhóc như người dĩ nhiên không hiểu, nếu còn muốn mặt mũi thì làm thế nào mà theo đuổi được ý trung nhân?"
"Ta không phải là đồ nhóc!"
"Nhóc thì vẫn chỉ là nhóc thôi, còn không cao bằng ta nữa, lại không nhìn xa được như ta, ngươi chẳng phải đồ nhóc thì là gì?"
"Ta... Ngươi..."
Hắn rốt cuộc còn nhỏ tuổi, chẳng thể cãi được với Phong Quang không biết xấu hổ thế này, chỉ có thể tội nghiệp nhìn về phía người đứng sau,"Sư phụ!"
Mặc Khanh rốt cuộc cũng đứng ra cười nói,"Hạ tiểu thư, đồ đệ của ta có tên, hắn tên là Tri Vi."
"Ta không có hứng thú với tên của hắn, ta chỉ thấy hứng thú với chàng."
Cô cười hì hì tiến đến bên cạnh hắn, dáng vẻ thiếu nữ tươi cười đáng yêu khiến người ta rung động.
Mặc Khanh ho nhẹ một tiếng "Hạ tiểu thư dường như đã có hôn ước."
Cho nên cô nương phải rụt rè một chút nha!
Hắn nào biết da mặt Phong Quang đã dày tới cảnh giới mà người thường khó có thể địch nổi,"Chàng nói Tứ vương gia kia sao, ta không hề có hứng thú với hắn, người hắn thích chính biểu muội của ta cơ. Kỳ thật ta vẫn luôn không rõ, loại người giống như Đoan Mộc Huyến này, hắn nhìn cũng không tệ, lại là vương gia quyền cao chức trọng, nhưng sao ta vẫn không thể rung động với hắn đây? Về sau ta suy nghĩ cẩn thận liền biết, hóa ra sự rung động của ta đều dành để đợi tới khoảnh khắc gặp được chàng!"
"Ta cảm thấy rất vinh hạnh."
Mặt hắn không đỏ, tim cũng không đập nhanh, đối mặt với một thiếu nữ hoài xuân lớn mật thổ lộ, hắn vẫn biểu hiện như mây trôi gió thoảng.
Phong Quang nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, lại cảm thấy nhàm chán mà nhún vai nói:
"Đi thôi, ta dẫn chàng đến nơi thực sự có quỷ nháo."
Bọn họ đi tới hầm rượu. Vừa mới bước vào, ngay cả Tri Vi đạo hạnh còn thấp cũng cảm nhận được một luồng âm khí. Mặc Khanh vẫn chưa nói gì, hắn để Phong Quang đứng phía sau mình rồi bấm tay niệm thần chú. Từ trong một góc liền có một ông lão áo quần tả tơi nhảy ra.
Ông lão chân không cham đất vôi vàng yin tha: "Đạo trưởng tha mạng!"
Phong Quang co người nấp ở sau lưng Mặc Khanh, thuận tiện còn lôi theo Tri Vi nhỏ bé ra sau Mặc Khanh nữa. Tri Vi ngẩng đầu lên kỳ quái nhìn cô, Phong Quang lại che đi đôi mắt hắn,"Trẻ con không nên thấy thứ đáng Sợ như vậy."
Trí Vị: "..."
Thân là đệ tử đích truyền của Mặc Khanh, hắn đã nhìn không ít rồi có được không thế!?
Mặc Khanh nghe được lời thì thầm phía sau liền khẽ cười, hắn nhìn về phía ông lão kia,"Nếu dương thọ đã hết, sao không đi đầu thai, tội gì phải làm cô hồn đã quỷ phiêu đãng ở thế gian này?"
"Ta... Ta chính là muốn uống rượu."
Lão nhân khổ sở nói:
"Khi còn sống ta không có tiền, sau khi chết liền muốn thoải mái uống rượu một phen. Ta chưa bao giờ nghĩ tới việc hại người, xin đạo trường tha cho ta một mạng!"
Phong Quang cảm thán,"Oa, còn có thể thành quỷ với lý do này nữa sao?"
"Đó là đương nhiên."
Tri Vi hơi ngẩng đầu lên nói:
"Những người trở thành quỷ đều là vì trong lòng có điều không thể bỏ được, không cách nào đầu thai. Có rất nhiều người vì ân hay oán, nhưng cái kiểu vì ăn uống này, thật ra ta mới thấy lần đầu."
Mặc Khanh cười nói:
"Cho dù ngươi không hại người, nhưng đã khiến người ta sợ hãi. Nếu ngươi còn ở lại nhân gian, sẽ dẫn đến càng nhiều phiền toái hơn. Như vậy chỉ sợ kiếp sau của ngươi sẽ bị liên lụy rất nhiều. Sao không buông bỏ chấp niệm này mà một lần nữa đầu thai làm người đây?"
"Ta
Lão nhân cúi đầu,"Đạo trưởng nói phải, chỉ là trước khi đầu thai, tâm nguyện duy nhất của ta chính là muốn uống một ngụm rượu Trầm Hương trăm năm."
"Rượu Trầm Hương?"
Mặc Khanh không uống rượu, nên đối với các loại rượu thì hắn không hiểu rõ lắm. Phong Quang giơ tay lên,"Phố Tùy Minh Phường ở Trường An có bán, chẳng qua cha ta không thích loại rượu mạnh như thế, nên hầm rượu nhà chúng ta vẫn không hề có rượu Trầm Hương."
Hắn là tửu quỷ này muốn ăn vạ ở hầm rượu phủ Thừa tướng để uống cho đủ, nhưng lại gây ra không ít xôn xao, có đôi khi hạ nhân vào hầm lấy rượu liền có thể thấy một bình rượu bay lơ lửng giữa không trung, người bình thường nào thấy vậy cũng sẽ đều sợ hãi.
Vì có thể để lão tửu quỷ này chuyển thể đầu thai, nhờ Phong Quang dẫn lối, Mặc Khanh và Tri Vi đi theo cô rời khỏi phủ Thừa tướng, đi trên đường phố Trường An.
Tâm tình Phong Quang cực tốt, cô dán vào bên cạnh Mặc Khanh, coi như không hề thấy Tri Vi đang tỏ vẻ bất mãn, cô không có chuyện gì liền cố tìm chủ đề để nói chuyện:
"Nếu như Mặc Khanh chàng vẫn không thích ta, tương lai ta có xảy ra chuyện gì, hẳn là ta cũng nhất định sẽ không yên lòng mà biến thành quỷ đi theo bên cạnh chàng đó."
"Hạ tiểu thư tội gì phải nói mình như vậy?"
Hắn mỉm cười,"Còn sống chẳng phải tốt hơn sao?"
"Đương nhiên là sống thì tốt, nhưng có đôi khi chuyện đời khó đoán, cho nên chàng hãy nhanh chóng thích ta đi!"
Cô lại cười hì hì ôm cánh tay hắn.
Lão tửu quỷ xem đến thế là quá đủ rồi, liền hỏi Tri Vi đang đi phía sau,"Các cô bé bây giờ đều chủ động như vậy sao?"
"Chỉ có nàng ta mới chủ động thế thôi."
Tri Vi tức giận mà hừ một tiếng, lại thấy sư phụ mình không đẩy cô nàng kia ra, hắn càng thêm tức giận.
"Ta nghĩ..."
Mặc Khanh ôn văn nho nhã nói:
"Dựa theo tốc độ Hạ tiểu thư thích một người, hẳn là tốc độ quên một người cũng sẽ rất nhanh, cho nên cho dù có chấp niệm, qua vài chục năm, đợi đến khi quên đi rất nhiều chuyện, Hạ tiểu thư cũng có thể tự đầu thai chuyển thế."
Phong Quang nhìn hắn,"Chàng nói ta không tim không phổi?"
"Ta không có ý này."
"Chàng yên tâm đi!" ta đã quên khuôn mặt chàng, nhưng ta nhất định sẽ biết, nam nhân ta thích chính là Mặc Khanh. Ta dùng nhân cách của Tri Vi mà đảm bảo."
Tri Vi khựng lại,"Ngươi muốn theo đuổi sư phụ ta, còn nhắc đến ta làm gì thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận