Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 14 - Chương 12: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới

Quyển 14 - Chương 12: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giớiQuyển 14 - Chương 12: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
Thiên Hậu vốn vẫn luôn âm thầm chú ý tới hai người liền nói:
"Từ Thiên Cung về Vị Danh Cư cũng mất một khoảng thời gian dài, ta thấy Phong Quang cũng say lắm rồi, hay là cử để Phong Quang về tẩm cung cũ của nó ngày trước nghỉ ngơi một lát đi."
Tô Phạt cúi đầu nhìn Phong Quang đang mềm oặt trong lòng mình, miệng vẫn còn lẩm bẩm đòi uống rượu, dáng vẻ đáng yêu này của cô làm cho lòng hắn cứ rối tỉnh rối mù lên.
"Cũng được, vậy ta sẽ đưa Phong Quang về Thiên Cung nghỉ ngơi một lát vậy."
Dứt lời, hắn liền bế ngang cô lên, hơi cúi đầu nói với Thiên Đế và Thiên Hậu đang ngồi bên trên:
"Xin thử cho chúng ta cáo lui trước."
Sau đó, hắn liền bế Phong Quang rời khỏi đại điện.
Hai người vừa đi, không khí cố gắng tỏ ra nhẹ nhàng trong đại điện được thả lỏng hơn rất nhiều.
Người đầu tiên không kìm nén được chính là Bắc Minh Vũ, nàng ta vừa định đứng lên chất vấn Thiên Đế, Thiên Hậu thì đã bị phụ thân mình ấn xuống chỗ ngồi.
Bắc Minh Nhai nói:
"Cứ để mặc kệ như thế, Thiên Đế nhẫn tâm như vậy sao?"
Lời vừa nói ra, mọi người đều an tĩnh.
"Không có gì là nhẫn tâm hay không đành lòng, đây đều là vì tam giới."
Thiên Đế bình thản đáp, cảm xúc không hề có nửa phần dao động.
Rốt cuộc Bắc Minh Vũ vẫn không kìm nén được, nàng ta đẩy tay phụ thân ra, đứng lên lạnh giọng nói:
"Nhưng một trăm năm trước, Phong Quang đã phải hy sinh lớn như thế cho tam giới rồi! Tại sao giờ còn phải hy sinh tỷ ấy nữa? Tiểu di, người mặc kệ thật sao?"
Nàng ta nhìn về phía Thiên Hậu, trong giọng nói mang theo một tia chờ đợi.
Thiên Hậu siết chặt chiếc khăn trong tay, cố nhẫn nhịn: "Đây là... vì tam giới."
"Các người không nghĩ tới, nếu có một ngày Phong Quang nhớ lại, tỷ ấy sẽ lại chết lần nữa sao? Ký thác cái gọi là tam giới lên một mình tỷ ấy, bắt tỷ ấy gánh vác, các người không thấy quá đáng ư?"
Bắc Minh Nhai lên tiếng:
"Tiểu Vũ Mao."
"Cha, con không nói sai mà!"
Bắc Minh Vũ đi đến trung tâm đại điện, ánh nhìn đảo qua khắp những người đang ngồi ở đây, nói tiếp:
"Các người nhìn mình đi, đều là những người xuất sắc nhất tam giới này, vậy mà chỉ biết ký thác hy vọng lên người một mình Phong Quang, các người không nghĩ tới việc hợp lực giết chết hắn à?"
Mọi người củi đầu không nói, Thái Bạch Kim Tinh lắc đầu, thở dài một tiếng.
Thanh Nhai chân quân tự rót cho mình một chén rượu, tùy ý nói:
"Từ trăm ngàn năm trước, những tiền bối của chúng ta đã từng thử giết hắn rồi, nhưng kết quả cuối cùng... cô cũng đọc được trên sách sử rồi đấy, không ai giết nổi hắn."
"Chỉ vì như thế... nên chúng ta từ bỏ không thử sao?"
Bắc Minh Vũ không thể nào chấp nhận được kết quả này, kích động nói tiếp:
"Phong Quang chẳng làm sai cái gì, tại sao cứ muốn tỷ ấy mãi phải chịu đau khổ như thế chứ? Bao nhiêu chuyện xảy ra suốt một trăm năm qua... chẳng phải các người cũng đều biết sao?"
Từ nhỏ, tình cảm của Bắc Minh Vũ và Phong Quang đã rất tốt. Khi đó, Bắc Minh Vũ có thể tùy ý tiến vào Thiên Cung, nàng ta và Phong Quang hay chơi đùa với nhau. Phong Quang lớn tuổi hơn nàng ta, kiếm thuật, pháp thuật của Bắc Minh Vũ đều là do Phong Quang dạy cho. Đối với vị biểu tỷ này, Bắc Minh Vũ đối đãi như tỷ tỷ ruột của mình, thế nên nàng ta không thể chấp nhận được, cũng không thể chịu đựng được, tỷ tỷ có vị trí quan trọng như thế trong lòng nàng ta phải chịu nỗi thống khổ thế này.
Giản Thiện ngồi ở một bên lạnh nhạt đáp:
"Dì Vũ Mao à, ta nghĩ mỗi người ngồi ở nơi này đều muốn giết hắn cả thôi, nhưng mà người nói xem, chúng ta giết hắn thế nào bây giờ? Ngay cả cha ta và cha người, còn cả Thiên Đế cũng chẳng có cách nào, người nói chúng ta còn có thể làm gì chứ?" "Cho dù toàn bộ chiến lực của tam giới cùng hợp lại cũng chẳng ăn thua đâu."
Rốt cuộc, Thiên Đế cũng mở miệng. Là cha của Phong Quang, trong giọng nói của ông vừa có sự bất lực lại vừa có nỗi thống hận:
"Hơn một trăm năm trước đã có bao nhiêu người chết đi như vậy rồi, thế nhưng chẳng phải giờ hắn vẫn còn sống rất tốt hay sao?"
Bắc Minh Vũ kiên trì thuyết phục:
"Chỉ cần chúng ta cố gắng"
"Tiểu Vũ Mao, đủ rồi."
Bắc Minh Nhai cao giọng:
"Con phải hiểu, chuyện của Phong Quang, sẽ không có ai lo lắng hơn Thiên Đế và Thiên Hậu cả."
Bắc Minh Vũ nhìn về phía Thiên Đế và Thiên Hậu, hai vị kia đều trầm mặc làm cho người ta không khỏi cảm thấy sự tuyệt vọng lan tràn. Nàng ta siết chặt nắm tay, cổ chấp nói:
"Cho dù thế nào thì ta cũng sẽ không từ bỏ Phong Quang, một ngày nào đó, ta sẽ nghĩ cách cứu tỷ ấy ra!"
Dứt lời, Bắc Minh Vũ lại một lần nữa ném cái nhìn lạnh lùng lướt qua những kẻ mà nàng ta cảm thấy toàn là máu lạnh, sau đó xoay người chạy ra khỏi đại điện.
Thanh Nhai chân quân nhìn về phía Bắc Minh Nhai:
"Bắc Minh đại đế, không đuổi theo quận chúa sao?"
"Nó không còn nhỏ nữa, không thể cử ấu trĩ mãi được, mặc kệ nó đi, nó phải tự trưởng thành thôi."
Tuy Bắc Minh Nhai nói vậy nhưng cảm xúc không dễ chịu trong mắt ông ta thì chỉ có người làm cha mẹ mới thấu hiểu được.
Thanh Nhai chân quân cười,"Nếu Bắc Minh đại đế đã nói như thế rồi thì cứ vậy đi, vậy đi. Ta đã uống quá nhiều rồi, ta nên ra ngoài cho tỉnh táo chút."
Hắn ta nói xong liền hướng về phía Thiên Đế và Thiên Hậu đang có sắc mặt rất kém xin chỉ thị, sau đó cũng rời khỏi đại điện, còn về việc đi giải rượu hay đuổi theo người ta thì chẳng ai biết được nữa rồi.
Bên kia, trong tẩm cung của Công chúa.
Tô Phạt bế Phong Quang vào phòng, đặt cô nằm lên giường. Giờ phút này, ngực áo hắn đã vô cùng lộn xộn, cổ áo banh rộng để lộ ra xương quai Phong Quang mà uống say thì sẽ có vài tật xấu, ví dụ như sẽ không biết câu nệ, càng thích động tay động chân với người bên cạnh... Đây chẳng phải thói quen tốt gì, nhưng ở trong mắt Tô Phạt, hắn có thể chuyển thói quen từ xấu này trở nên cực kỳ thỏa đáng.
Ví dụ như hiện tại, người vừa mới được đặt nằm xuống giường đã túm ngay lấy cổ áo Tô Phạt, kéo hắn lên giường theo, còn xoay người nằm bò lên người hắn, đầu cọ vào ngực hắn đầy thoải mái, miệng thì cười tủm tỉm lải nhải:
"Tô Phạt... Mùi hương trên người huynh dễ chịu quá..."
Vừa nói, cái tay cũng không thành thật trượt hẳn vào trong cổ áo hắn.
Tô Phạt híp mắt hưởng thụ bàn tay của cô đang sờ soạng trên người mình. Hắn giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ về gáy cô, hạ giọng hỏi:
"Phong Quang, bây giờ đang là ban ngày đấy..."
"Ban ngày... Vậy thì càng không thể lãng phí thời gian."
"Ý của Phong Quang là sao?"
"Ý là sao ư..."
Bàn tay của cô thò vào trong quần áo đã lần tới bụng hắn, giọng say khướt:
"Ta cũng chẳng biết ý là sao nữa... Um, ta còn muốn uống rượu..."
Hắn dịu dàng hỏi:
"Phong Quang chỉ muốn uống rượu, không muốn làm chuyện gì khác sao?"
"Làm chuyện khác... là chuyện gì..."
"Ví dụ như... thế này này."
Hắn nâng mặt cô lên, nhìn vào mắt cô, giờ phút này, trong mắt cô tràn đầy men say, ngây thơ và vô tri. Hắn hơi nhếch môi, đặt lên môi cô một nụ hôn ngắn ngủi rồi nhanh chóng tách ra.
Cô chớp mắt.
Hắn khẽ hỏi:
"Có thích không?"
"Thích..."
Lúc say, cô cực kỳ thật thà.
"Vậy ta sẽ càng làm Phong Quang thích hơn được không?"
Cô hoàn toàn không có năng lực tự hỏi, chỉ biết gật đầu: "Được..."
Tô Phạt cười, lại một lần nữa hôn lên môi cô, lần này không giống lần trước, nụ hôn này vô cùng kịch liệt, cũng vô cùng triển miên.
Phong Quang tạm thời mất đi năng lực nhận thức, cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, vị trí đảo lộn, bị hẳn đè ở dưới thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận