Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 19 - Chương 8: Công lược trang chủ đại nhân có độc

Quyển 19 - Chương 8: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 8: Công lược trang chủ đại nhân có độc
"Câu chuyện này không tệ, cảm ơn ngươi, Phong Quang."
Sau cùng cậu bé khen ngợi một chút, mang theo bài học kỳ quái vừa mới rút ra mà nằm xuống nhắm mắt lại, đúng vậy, vào lúc người nào đó còn chưa biết rõ cậu bé rốt cuộc đã thắp sáng lên cái loại tri thức mới gì, cậu bé đã ngủ rồi...
Phong Quang rất muốn lại lôi Phong Yên dậy, nói với cậu rằng câu chuyện này là để khen ngợi chân thiện mỹ, nhưng vừa thấy dáng vẻ cậu ngủ ngoan ngoãn, tim cô lại hóa mềm.
Thôi được, cứ thế đi.
Cô cười, cũng nằm xuống, tuy rằng sẽ không cảm thấy mệt, nhưng thói quen làm việc và nghỉ ngơi khi còn là người nói cho cô biết, cô cần phải ngủ
Mưa vẫn còn rơi tầm tã, nhà cũng còn đang bị dột.
Buổi sáng hôm nay, Phong Quang ngồi trên hành lang, nhàm chán dựa cột bện dây tua rua cho qua thời gian. Phong Yên nhìn đám dây tơ màu đỏ lơ lửng giữa không trung xuyên qua xuyên lại trước mắt, cậu bé ngoan ngoãn không nói lời nào.
Rốt cuộc, Phong Quang cũng bện xong, một cái tua rua đẹp đế được đặt trên tay Phong Yên,"Cái này cho ngươi, ừm, về sau nếu như ngươi có kiếm, có thể treo lên làm tua rua kiếm, chẳng qua ta bện quá xấu, treo lên hẳn là cũng rất mất mặt đi, ha ha."
"Ta thích."
Cậu bé nắm chặt cái tua rua màu đỏ, thấp giọng nói.
"Ngươi thích là tốt rồi, chẳng qua, nó còn có tác dụng khác nữa, nhớ kỹ lời ta chưa?"
"Ừm."
Cậu bé nghiêm túc gật đầu.
Bên ngoài, tiếng mưa rơi dần nhỏ lại, từ mưa lớn thành mưa phùn, Phong Quang nhìn Phong Yên, lại có chút hối hận,"Ta không biết việc đẩy ngươi đến bên cạnh hoàng đế là đúng hay là sai, một khi ngươi bước đi sẽ như mũi tên không thể quay đầu lại, về sau nói không chừng còn phải vướng vào tranh đấu cung đình phức tạp... Có lẽ, ngươi hiện tại cho dù nghèo khổ, nhưng lại không bị dính vào âm mưu vẫn tốt hơn. lộ sự kiên trì,"Ta không sợ hãi, ta cần quyền lực."
Có quyền lực, chuyện như của Lý công công mới không tiếp tục phát sinh, có quyền lực, cậu mới có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ, mà cái thứ gọi là quyền lực này, giống như trong câu chuyện xưa kia vậy, cậu cũng sẽ có được năng lực thay đổi vận mệnh những người khác. Những ngày tháng bị khinh rẻ bắt nạt, cậu đã chịu quá đủ rồi.
Phong Quang không lên tiếng, người nói muốn thi hành kế hoạch chính là cô, người khuyên cậu không đi nữa cũng là cô, trong đầu cô hiện tại cực kỳ mâu thuẫn, không biết làm thế nào cho phải.
Phong Yên đứng lên, cầm tua rua đi ra phía ngoài cửa, bước chân ngừng lại, truyền đến giọng nói còn đôi chút vẻ non nớt của mình.
"Một mình ta đi, ta sẽ trở về, Phong Quang, ngươi chờ ta."
Trong lúc Phong Quang còn đang cảm thấy lời này có gì đó không thích hợp, bóng dáng Phong Yên đã biến mất bên trong viện.
"Ê, cái gì mà Phong Quang! Đã nói phải gọi ta là tỷ tỷ mà lại! Không biết lớn nhỏ..."
Cô đứng lên nói to vài tiếng về phía cửa, chẳng qua tiểu tử thúi kia đã không nghe thấy nữa.
Giữa tường cung rách nát, hôm nay có một vị quý nhân tới.
Nhàn Nhượng hôm nay chỉ mang theo một thái giám bên cạnh, mưa nhỏ còn đang tiếp tục rơi xuống, Ma Viên làm hết chức trách bung dù che cho bệ hạ, mặc kệ bản thân sắp ướt như chuột lột, cũng không để bệ hạ bị ướt dù chỉ một chút.
Càng bước về phía trước trong Tây cung, lại càng cảm thấy hoang vắng, Nhàn Nhượng nhíu mày nhìn hai bên phòng ở rách nát, nói với giọng lạnh lùng:
"Trẫm cũng không biết, trong cung còn có nơi cũ nát như vậy."
"Bẩm bệ hạ, đây là lãnh cung mà triều đại trước dùng để giam giữ phi tử phạm sai lầm và không được sủng ái, về sau tiên hoàng thấy những phi tử này đáng thương, liền thả họ ra khỏi cung, hiện tại những phòng này không còn tác dụng nữa, cho nên cũng đã nhiều năm không tu sửa."
"Hừ, mặc kệ nói thế nào cũng đều quá chướng mắt, trở về hạ lệnh, phá hết toàn bộ mấy cái sân viện này đi, trồng hoa cỏ lên còn đẹp hơn để thế này."
"Tuân lệnh."
Ma Viên cúi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận