Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 8 - Chương 10: Công lược hồn ma mất trí nhớ

Quyển 8 - Chương 10: Công lược hồn ma mất trí nhớQuyển 8 - Chương 10: Công lược hồn ma mất trí nhớ
A?... Phong Quang sững người, bất giác lùi ra sau.
Cô không dám hỏi hắn ta muốn đưa cô đi đâu, vì cô có dự cảm chắc chắn nơi đó không tốt lành gì. Hắn ta đi từng bước lên cầu thang, còn cô thì lùi từng bước về phía sau, dùng khỏe mắt liếc xung quanh. Không hề có ai, trong lúc sợ hãi cô có trực giác chẳng lành, cô không chạy thoát khỏi hắn ta.
Khoảng cách giữa họ dần dần được kéo lại gần, khi bầu không khí trở nên căng thẳng nhất, một bóng hình không biết từ đâu xông ra kéo tay cô:
"Đi theo tôi."
Phong Quang chỉ kịp nhận ra người đột nhiên xuất hiện này là An Ức. Cô không kịp nghĩ nhiều đã bị hắn kéo đi.
Chạy được một đoạn cô lại theo bản năng quay đầu lại nhìn, người đàn ông đó vẫn đứng trên hành lang, dù không nhìn thấy mắt hắn ta nhưng cô biết hắn ta đang nhìn cô. Đáng sợ đến mức làm người ta dựng tóc gáy.
Họ chạy rất lâu, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng. Người đàn ông đó không đuổi theo, Phong Quang thở phào một hơi nhẹ nhõm, rất lâu rồi cô chưa chạy kiểu này, cô phải vịn vào tường thở hổn hển.
An Ức hỏi:
"Phong Quang, em vẫn ổn chứ?"
"Tôi không sao..."
Một lúc sau hô hấp của cô mới bình thường trở lại, ngay cả tóc tai tán loạn do chạy cô cũng không có tâm trạng chỉnh lại, cô vẫn chưa hết sợ hãi. Cảm giác người đàn ông đó mang lại cho cô quả thật quá đáng sợ.
"Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em."
Dường như hiểu được nỗi sợ trong lòng cô, hắn nắm tay cô thật chặt. Hành động của hắn làm Phong Quang cảm động, cô bỗng nhớ tới một chuyện:
"Sao anh lại ở đây?"
"Hôm nay em không tới nhà cổ, tôi nhớ em nên đi tìm em."
Trong đôi mắt trong veo của hắn tràn đầy dịu dàng và lưu luyến bịn rịn.
Tim Phong Quang đập lỡ một nhịp, cô hỏi Hệ thống chủ:
"Dù anh ta không phải là Ôn Quỳnh, có thể để anh ta trở thành mục "Có thể."
Trong nháy mắt cô ngẩn người, câu trả lời của Hệ thống chủ làm người ta hoàn toàn bất ngờ.
"Dùng một điểm để đổi mục tiêu công lược."
Quả nhiên là thế, Hệ thống chủ đúng là Hệ thống chủ, nó không bao giờ nể tình quen biết lâu ngày giúp đỡ cô miễn phí.
"Phong Quang tôi cam đoan với em, tôi sẽ không làm phiền em. Lúc em không muốn nhìn thấy tôi, tôi sẽ tự biến mất, nên em đừng đuổi tôi đi... được không?"
Dưới hàng lông mi dài, đôi mắt hẳn sáng trong như bầu trời xanh thằm Sau cơn mưa, rõ ràng long lanh, đơn giản tỉnh khiết làm người nhìn đến lóa mắt. Phong Quang ôm ngực mình, cảm thấy trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch không ngừng.
"Chỉ một điểm thôi đúng không? Ta đổi!"
"Giao dịch thành công, xin ký chủ tích cực hoàn thành nhiệm vụ." Như sợ cô hối hận, Hệ thống chủ nói rất nhanh.
Có lẽ bình thường Phong Quang có thể nhận ra Hệ thống chủ rất có vấn đề, nhưng bây giờ cô đang chìm đắm trong sắc đẹp không thể thoát ra nổi.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không đuổi anh đi đâu."
Cô lau nước miếng vô hình trên khóe miệng, cảm nhận sâu sắc rằng càng ngày mình càng ngốc đi. Nhưng ngốc thì sao? Gặp được người đàn ông hợp khẩu vị cô đến vậy, cô còn muốn ngốc hơn nữa cơ.
Nghe thấy lời cô nói, An Ức cười vui vẻ, hắn ôm cô vào lòng:
"Phong Quang... em tốt quá."
Phong Quang được hắn ôm chặt cứng, cô muốn thoát khỏi lồng ngực của hắn nhưng hắn dùng sức, cô chỉ có thể cười gượng:
"Có lẽ... chúng ta có thể thử tìm hiểu nhau trước, chờ thân thiết rồi, chúng ta sẽ ôm hoặc hôn gì đó."
"Có thể hôn ư?"
Cô chỉ muốn vả vào mồm mình một cái.
Nét mặt Phong Quang đau khổ:
"Bây giờ chúng ta đừng nói những chuyện này, nói chuyện chính vẫn hơn, ví dụ như, người đàn ông vừa rồi đúng là muốn tấn công tôi?"
Thật ra cô có năng khiếu đánh trống lảng sang chuyện khác giống hệt bị tấn công quả thật đã làm cô sợ. Không phải cô chưa từng gặp fan cuồng nhưng người đàn ông mặc đồ đen không giống như những người đó, hắn ta đáng sợ hơn họ nhiều.
An Ức ôm cô vào lòng, xoa xoa đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng an ủi:
"Không sao, tôi sẽ luôn ở cạnh Phong Quang, bảo vệ Phong Quang chu toàn."
Cả người Phong Quang như mất hết sức lực, cô thở dài trong lòng hắn. An Ức là người mất trí nhớ, chuyện của hắn còn chưa xong, hơn nữa người mặc đồ đen đó không biết sẽ làm ra chuyện gì. Nếu làm hại đến An Ức, cô sẽ áy náy chết mất.
Cô cũng chưa từng gặp chuyện khiến mình bị thương thật sự, nên dù báo cảnh sát cũng không ích gì. Phong Quang quyết định, chờ đến khi Liễu Hàn về, cô phải bàn bạc lại với chị ta, khoảng thời gian này cô càng ít ra ngoài càng tốt. Khi Phong Quang nghĩ xong tất cả mọi chuyện, cánh cửa bên cạnh cô cũng mở ra, Lạc Thần Hi đứng trước cửa, thấy hai người họ đang ôm nhau, giật mình quên luôn cả phản ứng.
Bị người ta nhìn thấy cảnh ám muội thế này... Phong Quang giãy giụa thoát khỏi ngực An Ức, An Ức không chịu, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt giận dỗi của cô, hắn rất không cam lòng mà buông tay ra. Phong Quang sửa lại mái tóc của mình, lấy lại phong cách hoàn hảo lúc bình thường, nở nụ cười gượng gạo nhưng vẫn cao quý:
"Hóa ra cô Lạc sống ở đây, sao thế, cô Lạc muốn ra ngoài ư?"
Đúng là gặp ma mà! Cô hoảng hốt chạy lung tung, chạy thế nào lại đến đúng trước cửa phòng Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi ép mình vờ như không nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Phong Quang, cô ta miễn cưỡng lịch sự cười với Phong Quang:
"Muốn ra ngoài đi dạo, cô Hạ sao lại ở đây?"
"Tôi cũng đi dạo, không hiểu sao lại đến đây, đúng là khéo thật."
An Ức không nói gì nắm tay Phong Quang, động tác này rất tự nhiên. Phong Quang vừa nhìn Lạc Thần Hi vừa muốn giấy tay ra, nhưng thấy trong đôi mắt ấy tràn ngập hình bóng của cô, cuối cùng cô không nỡ lòng bỏ tay ra.
Lạc Thần Hi mở to mắt không dám tin nhìn cảnh trước mắt, sau khi vô cùng kinh ngạc, cô ta vội nói:
"Cô Hạ, tôi nhớ ra tôi còn có việc, không ra ngoài nữa, tôi vào phòng trước đây, tạm biệt."
Vừa dứt lời Lac Thần Hi vào nhòng đóng sầm cửa lai: như hoảng hết trốn chạy vậy.
Phong Quang nhìn cánh cửa im lìm, rồi lại nhìn An Ức:
"Tôi cảm thấy... Hình như cô ta rất sợ anh."
"Tại sao cô ấy phải sợ tôi?"
"Tôi cũng không biết,"
Phong Quang ngẫm nghĩ, chẳng lẽ người Lạc Thần Hi sợ không phải là An Ức mà là cô. Cũng không phải, Lạc Thần Hi là người trọng sinh, có bàn tay vàng, sao lại sợ cô được?
Vì thế cô lại hỏi An Ức:
"Có phải anh đã từng làm gì cô ta không?"
"Tôi chỉ có mấy lần thử tìm cô ấy nói chuyện, sau đó cô ấy không để ý đến tôi, tôi bị bỏ rơi."
"Chỉ đơn giản thế thôi à?"
Hắn nghiêm túc gật đầu. Phong Quang thấy hắn không có vẻ gì như đang lừa cô, trong lòng cũng không có đáp án.
Nhưng bây giờ việc quan trọng không phải là tại sao Lạc Thần Hi lại sợ An Ức, mà là phải tìm Liễu Hàn kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay. Cô có dự cảm người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện kia sẽ có ảnh hưởng khá lớn đến tương lai của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận