Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 24 - Chương 48: Công lược ảnh đế hết thời

Quyển 24 - Chương 48: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 48: Công lược ảnh đế hết thời
Ngữ khí của cô đã kiên định tới mức không gì dao động nổi, có nói thêm gì cũng đều vô ích.
Cục trưởng thở dài, nói với Ngô Sâm:
"Dẫn cô Hạ tới đó."
Tuy Ngô Sâm không muốn nhưng cũng không nói gì thêm. Anh ta nhắc:
"Cô Hạ, mời đi cùng tôi."
Phong Quang đi theo phía sau Ngô Sâm, sau khi làm thủ tục thăm người, không lâu sau, một cánh cửa sắt mở ra, cô bước vào phòng tạm giam của cục cảnh sát. Trước khi định tội, thường thì phạm nhân sẽ không lập tức bị đưa vào trại giam.
Cảnh sát ở phòng tạm giam chỉ cho một mình Phong Quang đi vào, Diêu Phong không có ý kiến, anh ta và Ngô Sâm cùng chờ ở hành lang bên ngoài.
Cửa phòng đang đóng được mở ra, cách tấm chắn thủy tỉnh, rốt cuộc Phong Quang cũng gặp được người mình muốn, cảnh sát phòng tạm giam nói:
"Hai người chỉ có thời gian mười phút."
Dứt lời, anh ta đi ra ngoài, trong phòng này chỉ có Phong Quang và Đoạn Mộ, nhưng vẫn còn camera theo dõi. Phong Quang bước nhanh tới, cô không thể thực sự chạm vào hắn được, cho dù muốn nói chuyện với hắn, cô cũng chỉ có thể cầm điện thoại ghi âm đặt bên tai. Cô còn chưa mở miệng.
Đoạn Mộ phía đối diện đã nhẹ nhàng nói:
"Phong Quang, đây không phải là nơi em nên tới."
Hắn mặc trang phục tù nhân rộng thùng thình, thân hình có vẻ hơi gầy yếu. Mới chỉ vào đây có mấy giờ mà thần sắc hắn dường như đã mệt mỏi hơn không ít.
"Anh cũng đã tới đây rồi, sao em lại không thể tới?"
Phong Quang tức giận trong lòng,"Anh còn không cho Diêu Phong nói với em nữa chứ. Chẳng lẽ anh nghĩ có thể giấu em cả đời?"
"Ít nhất... để em biết muộn một chút cũng đã tốt rồi."
Ý cười trong mắt hắn đầy vẻ chua xót,"Tôi không muốn em nhìn thấy bô dana lúc nàv c©a tôi" Cô cắn môi, không thể hiểu được mà nói:
"Người không phải do anh giết... Vì sao anh phải thừa nhận?"
"Chứng cứ chứng minh tôi giết người đã quá nhiều. Phong Quang, sao em vẫn nói... người không phải do tôi giết đây?"
"Chỉ là em biết như vậy. Đoạn Mộ, em tin tưởng anh. Cho dù anh thật sự giết người, anh cũng sẽ không dễ dàng bị bắt lại như thế."
Cô cố chấp nói:
"Người không phải do anh giết, anh không có lý do để giết người."
"Cũng không phải không có lý do..."
Đoạn Mộ khẽ cười.
Nhưng hắn còn chưa nói xong đã bị cô ngắt lời,"Em còn lâu mới tin anh là kiểu người ở bên ngoài tìm dạng phụ nữ như thế. Cho nên... Cho nên anh còn lâu mới vì không thương lượng được giá mà giết người. Đoạn Mộ, anh đừng coi em là trẻ con ba tuổi, em cũng có thể tự tư duy, em tin tưởng người mà em biết. Anh xuất hiện ở đó nhất định là vì nguyên nhân gì khác, có đúng không?"
Đoạn Mộ hơi trầm mặc, ánh mắt hắn lại càng thêm ôn nhu. Hắn đặt một tay trên kính, nói nhẹ nhàng:
"Phong Quang, tôi rất vui vẻ."
"Vậy anh đừng dễ dàng từ bỏ, có được không?"
Cô đưa tay áp tên lòng bàn tay hắn qua tấm chắn thủy tinh, ngay cả giọng nói cũng mang vẻ khẩn cầu,"Đoạn Mộ, anh đừng nhận tội... Em sẽ nghĩ cách, em sẽ tìm ra hung thủ giết người thực sự. Em chắc chắn sẽ cứu anh ra. Anh đã nói, anh còn muốn tặng em nhẫn rồi kết hôn với em, anh không thể không giữ lời như thế được!"
Ánh mắt hắn khẽ động. Hắn nghe giọng cô truyền đến từ trong điện thoại, đối diện với vẻ mặt đáng thương đến thế của cô, bọn họ ở gần nhau như vậy, hắn phải ôm cô vào trong lòng mới đúng, nhưng hắn lại không làm được.
"Phong Quang, hãy coi như tôi chưa từng nói những lời này..."
Hắn nhắm mắt lại, khẽ thở dài, nói thêm:
"Em không cần lo chuyện này nữa, tôi mong em có thể sống thật vui vẻ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận